Chương 38

Lý Kiến Thành thoáng ngừng chân, đứng nguyên tại chỗ mặc cho hắn ôm ấp.

Thấy anh không hề phản kháng, Lý Thế Dân âm thầm buông xuống vài phần lo âu. Hắn chầm chậm nghiêng người về phía trước, vùi cằm vào hõm vai anh, thâm tâm có trăm ngàn lời muốn nói. Nhưng lâu lắm rồi chưa được ở riêng với anh, mở miệng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ đành cúi đầu gọi: “Đại ca……”

Hơi thở nóng ẩm phả vào sau tai, lại mang cảm giác quen thuộc lâu ngày chưa thấy. Lý Kiến Thành thở dài, nhìn về phía trước mà hỏi: “Chuyến này đi xa lại gánh vác trách nhiệm nặng nề, mọi sự đều phải cẩn thận mới được.”

Thấy anh rõ ràng muốn lảng tránh, Lý Thế Dân cúi đầu “Dạ” một tiếng. Hai người lại rơi vào im lặng trong giây lát, cuối cùng hắn mở miệng hỏi: “Lưu Văn Tĩnh đã tới Đông cung phải không?”

Lý Kiến Thành nghe vậy chỉ cười, hỏi ngược lại: “Thế Dân đến đây vì chuyện này?”

Lý Thế Dân đứng sau lưng anh lắc đầu, thở dài: “Vì nếu Thế Dân không đến thì đại ca nhất định cũng không đi tìm ta.”

Lý Kiến Thành ngẩn người, kế đó chỉ cười khẽ không đáp.

“Đại ca, Lưu Văn Tĩnh bản tính có phần phóng khoáng, lại là người cố chấp,” Lý Thế Dân nói, “Thế Dân cũng không biết vì sao hắn không chịu kể lại những chuyện đã nói với đại ca hôm đó, nhưng nếu lời lẽ của hắn có chỗ nào mạo phạm thì mong đại ca đừng để bụng.”

Lý Kiến Thành nhấc cổ tay hắn đang bám dính trên thắt lưng mình, từ từ kéo ra. Anh xoay người, lẳng lặng nhìn Lý Thế Dân, chậm rãi hỏi: “Thế Dân, kẻ tên Lưu Văn Tĩnh này… là gì với ngươi?”

Lý Thế Dân nghe vậy giật mình, nhìn đăm đăm người đang đứng trước mắt. Dù vẻ mặt anh vẫn bình thản như ngày thường, nhưng những lời vừa nói ra miệng…… rõ ràng là có để tâm?

Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi vui mừng. Lý Thế Dân vội đáp: “Chẳng qua…… là chí hữu mà thôi.” *Khổ thân em Dân, lại ăn dưa bở nữa rồi =)) Cẩn thận ăn nhiều đồ ngọt quá sâu răng đới =))*

“Chẳng qua…… là chí hữu mà thôi.” Lý Kiến Thành khép mắt, chậm rãi nhắc lại, nhưng trọng âm không nằm ở “chí hữu” mà dừng lại trên hai chữ “chẳng qua”.

Nhưng Lý Thế Dân vẫn chưa nghe ra sự khác biệt nhỏ bé này, vẫn cố giảng giải: “Thế Dân quen biết hắn từ nhỏ, giao tình dĩ nhiên không giống người thường.” Dừng một chút, lại tiến lên một bước ôm anh vào lòng, thì thào bên tai anh, “Đại ca, tâm ý của Thế Dân…… huynh chớ hoài nghi.”

Lý Kiến Thành nghe vậy, ngước lên nhìn hắn, đôi mắt anh như sương mù lãng đãng trên mặt suối, tựa hồ trong suốt, nhưng chung quy vẫn khiến người ta không sao nhìn thấu.

“Đại ca…… đương nhiên hiểu rõ.” Một lúc sau, anh gật đầu, chậm rãi mỉm cười.

*****

Ngày hôm sau, Lý Thế Dân mang nhân mã hùng hồn xuất phát. Trước lúc lên đường, Lưu Văn Tĩnh đã ngồi lên lưng ngựa hình như đột ngột nhớ ra điều gì, liền quay đầu nhìn về phương xa.

Mà trên bãi rộng chỉ thấy cây cỏ điêu linh, không còn ai khác ngoại trừ dàn nghi trượng tiễn đưa.

Cũng không thấy bóng người áo trắng kia.

“Triệu Nhân?” Thấy y ngơ ngẩn hồi lâu, tự nhiên rớt lại một đoạn, Lý Thế Dân liền thúc ngựa quay về, trong mắt thấp thoáng vẻ hoài nghi.

Lưu Văn Tĩnh hoàn hồn, mỉm cười với hắn, sau đó lại phóng mắt nhìn về cổng thành Trường An thấp thoáng đằng xa.

Rũ mắt khẽ cười mỉa mai, xoay người kéo cương, nói với Lý Thế Dân: “Ta đi thôi.” Dứt lời lại kẹp chân vào bụng ngựa, thúc ngựa tiến lên hàng đầu.

Từ xưa vẫn biết tính y đơn giản, thường không câu nệ lễ nghĩa trên dưới nên Lý Thế Dân cũng không hề để tâm, chỉ cười cười rồi vội vàng thúc ngựa bám theo.

Trường Xuân cung nằm ở Triều Ấp, thuộc vùng Quan Đông, cách thành Trường An bất quá một hai ngày đường. Lý Thế Dân đến nhậm chức, thức thâu đêm xem xét tài liệu lưu trữ về các nơi, ngày hôm sau đã triệu tập đông đủ quan viên văn võ, cần thuyên chuyển thì thuyên chuyển, cần cách chức thì cách chức, tiện tay sắp đặt những người mình mang theo vào các vị trí quan trọng, cứ thế nắm vững Trường Xuân cung trong tay.

Lưu Văn Tĩnh nhớ lại những việc hắn đã làm hôm nay, tác phong quyết đoán, rõ ràng lưu loát, dường như hết sức thành thục, bên môi bất giác nở một nụ cười vui vẻ. Nhưng đang rơi vào trầm ngâm, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, đột ngột kéo suy nghĩ của y về với thực tại.

Lưu Văn Tĩnh buông bút mực trong tay, đứng dậy bước ra sân xem xét mới phát hiện ngoài trời đã đổ tuyết.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Lưu Văn Tĩnh quay lại, thấy Lý Thế Dân từ ngoài cửa sải bước tiến vào. Ban ngày hắn đến quân doanh tuần sát việc luyện binh, lúc về vừa hay gặp tuyết, áo choàng lẫn áo giáp đều phủ lên một tầng trắng muốt.

“Cũng may chúng ta xuất phát từ Trường An sớm,” Hắn cởϊ áσ choàng tiện tay đưa cho hạ nhân, lại bước đến bên chậu than trong phòng hơ tay, miệng nói, “Bằng không nếu tuyết rơi lớn bằng lông ngỗng cũng đủ ngăn nhân mã lại dọc đường.”

Lưu Văn Tĩnh lại gần, bỏ thêm than vào chậu, hỏi: “Thế Dân mới từ doanh về, sao đã vội đến chỗ ta?”

“Lương tiền ở đây ta đã đích thân xem xét, cảm thấy trên sổ sách có vài chỗ không khớp, phiền Triệu Nhân xem lại giúp ta.” Dứt lời phân phó hạ nhân trình lên một chồng sổ sách.

Lưu Văn Tĩnh nhận lấy, đặt ở góc bàn, lại xoay người nhìn sang Lý Thế Dân, chỉ thấy hắn vận kính trang, chân mày khóe mắt đâu đâu cũng anh khí phi phàm. Nhớ lại mấy ngày gần đây cùng trấn thủ Trường Xuân cung với hắn, hắn vẫn tự làm mọi việc, chăm chỉ khác thường, dù là văn hay võ đều xử lý thuận buồm xuôi gió.

Xem ra lời mình nói ngày nào không hề uổng phí, hắn thật sự muốn lập công trạng để quang minh chính đại kề vai sát cánh với người kia.

Dù mình coi như lợi dụng tâm tư này của hắn, dù kết quả hiện giờ hoàn toàn phát triển theo hướng mà mình dự liệu, nhưng Lưu Văn Tĩnh chỉ cười khổ tự trào, thầm biết chung quy mình vẫn có chút gì đó không cam lòng.

“Triệu Nhân?” Thấy y im lặng hồi lâu rồi lại bật cười, Lý Thế Dân đứng dậy hỏi, “Triệu Nhân…… có điều gì muốn nói chăng?”

Dù cử chỉ của đối phương vẫn không chút gò bó như xưa, nhưng Lý Thế Dân cũng ngấm ngầm phát hiện từ ngày đến Trường Xuân cung, Lưu Văn Tĩnh thường đứng yên bên cửa sổ, lặng thinh không nói. Nhìn dáng vẻ rõ ràng là chất chứa tâm sự, nhưng mỗi khi hỏi đến y lại cười lớn, chỉ đáp không có gì đâu.

Lưu Văn Tĩnh nghe vậy liền bước đến ngồi gần chậu than đỏ lửa, đối diện với Lý Thế Dân, cười nói: “Thế Dân, đám sổ sách này đến đêm ta sẽ kiểm tra cẩn thận. Ngươi làm việc vất vả, hiếm khi có dịp đến đây, vừa hay gặp tiết trời lạnh giá, chi bằng hai ta đối ẩm mấy chén đi?”

Lý Thế Dân nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức cười đáp: “Được!”

Lưu Văn Tĩnh phân phó hạ nhân hâm nóng rượu, hai người đối ẩm, không phân quân thần mà chỉ còn nghĩa huynh đệ. Nâng chén mấy tuần, Lý Thế Dân thấy Lưu Văn Tĩnh ngày càng trầm lặng, chỉ ngửa đầu uống hết chén này đến chén khác, dường như muốn mượn rượu tiêu sầu, bất giác vươn tay ra giữ y lại: “Nếu Triệu Nhân có tâm sự thì đừng giấu ta.”

Lưu Văn Tĩnh nghe vậy chỉ cười, đặt chén rượu xuống: “Văn Tĩnh quả thực có lời muốn khuyên, chỉ e Thế Dân sẽ không chịu tin tưởng.”

Lý Thế Dân nghe ra ẩn ý trong lời y, hiển nhiên đã đoán được chút ít, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Triệu Nhân, nếu là chuyện liên quan đến đại ca thì không cần nói ra đâu.”

Ý cười trên mặt Lưu Văn Tĩnh vẫn không đổi, lại hỏi: “Thế Dân, nếu ở vào cảnh bất đắc dĩ, ngươi có chịu xuống tay với thái tử không?”

Lý Thế Dân biến sắc, đáp: “Không.”

“Nhưng nếu đổi lại là thái tử thì sao?” Lưu Văn Tĩnh lại hỏi, “Ở vào cảnh bất đắc dĩ, thái tử liệu có xuống tay với ngươi…… Thế Dân, việc này ngươi đã bao giờ nghĩ đến chưa?”

*À vâng, thảm kịch gia đình đến từ những người như đồng chí Lưu Văn Tĩnh này chứ đâu. Anh em chúng nó hục hặc nhau sẵn thì không nói làm gì, đằng này anh em người ta đang yên đang lành cũng cố đâm chọt vào cho bằng được để chúng nó trở mặt gϊếŧ nhau, toàn là lương tướng hiền thần có khác =))*

Lý Thế Dân giật mình, giống như bị người đâm trúng một nơi xa xôi lại vô cùng yếu đuối trong lòng. Hắn không thể phủ nhận đây chính là điều mình vẫn luôn lưu tâm.

“Không, đại ca cũng sẽ không.” Rất lâu sau, hắn mới siết chặt chén rượu trong tay, cúi đầu đáp.

Thừa hiểu chính bản thân hắn cũng chẳng thể nắm chắc nhưng Lưu Văn Tĩnh cũng không vạch trần, chỉ vờ như không biết: “Thế Dân chắc chắn được như thế là tốt nhất.”

Lý Thế Dân im lặng giây lát rồi hỏi: “Triệu Nhân, không biết ngươi nói ‘ở vào cảnh bất đắc dĩ’…… nghĩa là gì?”

Lưu Văn Tĩnh cười đáp: “Sinh trong nhà đế vương, thứ muốn tranh đoạt còn có thể là gì được nữa?”

Lý Thế Dân rũ mắt, chầm chậm lắc đầu: “Những thứ đại ca muốn, ta sẽ không tranh đoạt.”

Lưu Văn Tĩnh yên lặng giây lát, bỗng cười sang sảng: “Nếu Thế Dân đã nghĩ như thế thì hẳn là ta lo lắng thái quá rồi.” Dứt lời lại cầm chén rượu lên rót đầy, nói, “Mong những lời vừa rồi không phá hỏng tình nghĩa huynh đệ của ngươi, Văn Tĩnh xin tự phạt ba chén.”

Lý Thế Dân nghe vậy, thần sắc nhanh chóng khôi phục như bình thường. Hắn cười lớn, nâng chén uống cạn với y mấy lần. Bầu không khí dường như sôi động lên rất nhiều, cứ thế trò chuyện vui vẻ cho đến khi mặt trời ngả về tây, Lý Thế Dân mới mang theo ba phần men say đứng dậy cáo từ.

Lưu Văn Tĩnh tiễn hắn ra cửa phủ, nhìn theo bóng hắn cưỡi con ngựa cao lớn đi xa dần. Sau lưng tuyết bay lất phất như bụi, nhuộm đất trời thành một sắc trắng thuần trong trẻo.

Cho đến khi bóng dáng kia đã mất hút, y mới lắc đầu mỉm cười, xoay người bước vào.

— Thế Dân, ta biết lòng ngươi vô tư thoải mái, tuyệt không có ý này. Nhưng chỉ e đến khi tên đã lên dây, mọi chuyện cũng không thể thuận theo ý ngươi nữa.

— Mà không biết đến ngày này, Lưu Văn Tĩnh ta có may mắn được thấy hay chăng?

*****

Ba ngày sau, Trường An phái sứ đến. Lý Thế Dân đích thân nghênh đón đặc sứ vào phủ đệ, thiết yến khoản đãi. Nhưng đối phương hình như không có ý muốn lưu lại, chỉ nói: “Bệ hạ có mật chỉ vời Lưu đại nhân về kinh gấp.”

Trong lòng Lý Thế Dân tuy có chút hoài nghi nhưng cũng đành phái người mời Lưu Văn Tĩnh đến, báo lại chuyện này.

Lưu Văn Tĩnh nghe vậy cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ cung kính thi lễ với đặc sứ: “Bệ hạ đã xuống chiếu, ta sẽ lập tức theo đại nhân về kinh.” Lại liếc qua Lý Thế Dân, “Thân mang hoàng mệnh không dám trì hoãn, nên nhanh chóng lên đường.”

Đặc sứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Nhân lúc tuyết đang thưa, chi bằng mau mau xuất phát.”

Lưu Văn Tĩnh gật đầu, dừng một chút lại hỏi: “Trong quân còn vài việc cần bàn, có thể để ta trao đổi với Tần vương một lúc không?”

“Được, ta sẽ tạm chờ đại nhân ngoài phủ.” Đặc sứ đáp rồi lập tức bước ra.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lý Thế Dân nhíu mày hỏi: “Phụ hoàng làm vậy là có ý gì? Đã triệu ngươi về, vì sao không xuống chiếu công khai, lại bí mật hạ chỉ?”

Lưu Văn Tĩnh cười nói: “Ta dù sao cũng được tính là một trong những khai quốc công thần, chắc bệ hạ có việc riêng muốn hỏi ý ta, không tiện kinh động bốn phương mới triệu hồi bằng cách này. Hẳn là dăm ba ngày nữa sẽ trở về thôi.”

Lý Thế Dân thấy y nói có lý, lòng cũng nhẹ nhõm đi vài phần, liền căn dặn: “Chuyến này đi nhớ cẩn thận.”

“Thế Dân đừng lo,” Lưu Văn Tĩnh vẫn cười, “Chớ quên bệ hạ từng xuống chiếu, do ta là công thần dự mưu vào khởi nghĩa Thái Nguyên nên được đặc xá tội chết hai lần. Nên chuyến này dù Văn Tĩnh có phạm phải tội tày trời thì cũng không lo mất mạng.”

Nghe y nói vậy, Lý Thế Dân mới nhớ lại chuyện này, an tâm mỉm cười: “Để ta sai người chuẩn bị xe ngựa cho ngươi, đến Trường An nếu gặp chuyện gì thì mau phái người đến báo cho ta biết.”

“Vậy Văn Tĩnh xin cáo từ,” Lưu Văn Tĩnh chắp tay thi lễ, im lặng hồi lâu, lại ngước mắt lên nhìn hắn, trên mặt lộ rõ vẻ ngập ngừng, “Thế Dân, thật ra ta……”

Ngoài cửa vang lên tiếng ngựa hí cao vυ"t, hẳn là xe ngựa đã đến rồi. Lý Thế Dân hỏi: “Triệu Nhân còn muốn nói gì vậy?”

Lưu Văn Tĩnh mỉm cười, lòng có trăm ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt ra hai từ trĩu nặng: “Bảo trọng.”

Lý Thế Dân cũng chắp tay cười nói: “Bảo trọng.”

Ra khỏi cửa, đích thân tiễn Lưu Văn Tĩnh lên xe, cho đến khi xe đã đi được một quãng hắn mới xoay người về phủ.

Lưu Văn Tĩnh ngồi trong xe, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng vẫn không vén rèm lên nhìn ra bên ngoài lấy một lần. Ngửa mặt dựa lưng vào thành xe, nhắm mắt lại, khẽ than thành tiếng.

“Xem ra chuyện phải đến, cuối cùng cũng không tránh nổi……”

Xe ngựa lắc lư, không biết đi được bao lâu, tốc độ lại giảm dần. Cho đến khi xe dừng hẳn lại, Lưu Văn Tĩnh chầm chậm mở mắt ra đã thấy rèm cửa bị người vén lên từ bên ngoài. Đặc sứ kia nói: “Lưu đại nhân, mời nghe thánh chỉ.”

Lưu Văn Tĩnh mim cười mỉa mai, bước ra khỏi xe ngựa, một thân áo trắng chầm chậm quỳ xuống giữa trời đất mênh mang.

Thánh chỉ đọc đến chữ cuối cùng, vẻ mặt y vẫn bình thản như lúc ban đầu, không mảy may tỏ ra bất ngờ.

“Lưu đại nhân, mời đứng lên.”

Nghe tiếng nhắc nhở trên đầu, Lưu Văn Tĩnh y lời đứng dậy, chầm chậm rũ hết tuyết đọng trên người. Kế đó y ngẩng đầu, chỉ thấy trên khay ngọc trước mắt mình đã đặt sẵn một chén ngự tửu bằng vàng.

Chén vàng hoa mỹ, chất rượu long lanh.

Y chầm chậm vươn tay ra, nhưng đúng lúc sắp chạm vào lại đột ngột thu về.

Đặc sứ kia nhíu mày nói: “Nếu Lưu đại nhân kháng chỉ bất tuân thì ta cũng rất khó xử.”

“Không phải vậy,” Lưu Văn Tĩnh cười hết sức bình tĩnh, “Đại nhân có thể giúp ta đưa một phong thư cho Tần vương?”

Đặc sứ hỏi: “Nơi này không bút không giấy, lấy gì viết thư?”

Lưu Văn Tĩnh khẽ cười, lập tức xé vạt áo, trải dài trên mặt đất. Cắn đầu ngón tay, quỳ xuống, lưu loát viết vài hàng chữ như rồng bay phượng múa.

Viết xong, y dâng bằng cả hai tay, tha thiết nói: “Phiền đại nhân trình vật này lên Tần vương.”

Đặc sứ kia nhận lấy, liếc qua thấy trong thư chỉ là mấy câu nhắc lại chuyện cũ, cảm kích ân đức của Tần vương mà không có lấy nửa lời oán hận, bèn gấp kĩ rồi thu vào tay áo, đáp: “Ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức.”

“Lưu Văn Tĩnh tạ ơn đại nhân.” Lưu Văn Tĩnh bái dài, nói hết sức trịnh trọng, dừng một chút lại tiếp, “Xin đa tạ đại nhân đã tạm thời giữ thánh chỉ này lại, đi đến đây mới lấy ra.”

Đặc sứ kia bình thản nói: “Đây là ý của Hoàng thượng.”

Cũng chính là ý của người kia. Lưu Văn Tĩnh cười cười, không nói gì nữa. Giữa màn tuyết lả tả, y vận áo rộng vạt dài, vẻ ngoài tiều tụy thê lương nhưng nét mặt lại ung dung thoải mái khác thường.

Lời cần nói đã nói xong, y xoay người đi đến trước khay ngọc, đưa tay nâng chén vàng. Rũ mắt nhìn quỳnh tương ngọc dịch trong veo đến đáy bên trong, khẽ cười, ngẩng đầu cạn chén, không chút do dự.

Đêm đó, Lý Thế Dân mở những cuốn sổ Lưu Văn Tĩnh từng kiểm tra, bỗng thấy ở góc trang có giọt mực mờ loang nhẹ ra xung quanh, trông như một vệt nước mắt.

Hắn ngơ ngẩn nhìn đăm đăm vào vệt nước ấy, không hiểu vì sao, trong lòng bất chợt trống rỗng.

Lời tác giả: Đồng chí Lưu Văn Tĩnh quang vinh rời sân khấu, để lại vô số phiền toái…… = =