Chương 28

Nhưng Lý Kiến Thành lại thở dài một tiếng, đột ngột nghiêng mặt, nhẹ nhàng tránh đi.

Cái hôn đầu tiên thất bại, Lý Thế Dân tuyệt không cam lòng. Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục cúi người, cắn lên sau tai anh.

Thân thể Lý Kiến Thành run lên, trong hơi thở thoát ra một tiếng ngâm khẽ. Anh muốn mở mắt, nhưng cơn mỏi mệt dâng trào lại không ngừng kéo anh đắm mình vào vực sâu, một chút khí lực để giãy dụa cũng không còn.

Lý Thế Dân vùi đầu vào cổ anh, qua mấy bận trằn trọc, đã hôn da thịt nơi đó thành một màu ửng hồng. Mang theo vài phần không cam lòng, vài phần nóng giận, vài phần động tình, một tay hắn buông vai anh ra, mò đến vạt áo, vừa trượt xuống vừa tùy tiện lôi kéo y phục.

Áo ngoài bị kéo xuống đầu vai, Lý Kiến Thành bỗng vươn tay đè lại cánh tay đối phương đã trượt xuống thắt lưng, nói bằng giọng khàn khàn: “Thế Dân, đừng……”

Hai mắt anh khép hờ, nhìn không rõ thần sắc nơi đáy mắt, chỉ thấy hàng mi dài rủ xuống khe khẽ run rẩy.

Lý Thế Dân khẽ động tâm, giữ chặt gương mặt đối phương, cúi người hôn xuống.

Lần này Lý Kiến Thành không còn chỗ để tránh, bị đè vào lưng ghế, thụ động đón nhận cái hôn này. Vẫn như mọi khi, anh không hưởng ứng cũng không phản kháng. Lý Thế Dân hung hăng cắn anh, cắn đến gần như ngạt thở mới miễn cưỡng tách ra.

Nhìn anh không rời mắt, thấy hơi thở của anh đã có phần hỗn loạn, lại vẫn nhắm nghiền hai mắt dường như không muốn nhìn mình. Mỉm cười tự giễu, hắn ghé vào tai anh, vừa nói vừa thở dốc, “Đại ca, cùng ta…… huynh không tình nguyện sao?”

Lời vừa mới dứt, lại đưa tay kéo lần áo trong vẫn phủ trên vai chưa kịp cởi hết, tựa như trả thù.

Tay một lần nữa bị Lý Kiến Thành đè lại, lần này hắn phát hiện đầu ngón tay anh đã lạnh ngắt.

Lý Thế Dân dừng động tác trên tay, ngước lên nhìn anh.

Lý Kiến Thành hơi hé mắt ra nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy mệt mỏi. Anh chầm chậm buông lỏng bàn tay giữ lấy đối phương, lắc đầu, khẽ nói: “Thế Dân, đừng lộn xộn. Đại ca…… mệt rồi……”

Không biết có phải vì câu này anh nói quá nhỏ khiến hắn nhất thời sinh ra ảo giác hay không mà Lý Thế Dân cảm thấy lời này rơi vào trong tai lại mang theo vài phần ý vị sủng nịch, khiến hắn thoáng ngơ ngẩn, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Lý Kiến Thành từ từ nhắm mắt, hơi thở dần dần ổn định, hình như đã ngủ, rõ ràng là mệt mỏi đến cùng cực.

“Đại ca……” Lý Thế Dân khẽ gọi một tiếng, nhưng không ai đáp lời. Mà đến lúc này hắn mới để ý, dưới mắt đối phương dường như có một vệt màu xanh nhạt.

Lòng bỗng mềm đi mấy phần, dừng lại một chút, hắn nhẹ nhàng đưa tay kéo vạt áo anh lại, sau đó hơi cúi người, bế ngang anh lên.

Trong một thoáng kinh động, Lý Kiến Thành dường như chợt tỉnh. Anh mở to mắt nhưng không nói gì cả, lại vô lực nhắm vào, che giấu vẻ mơ màng nơi đáy mắt dưới hàng mi dài.

Trong mắt Lý Thế Dân, đây hiển nhiên là một kiểu ngầm đồng ý. Hắn bước đến bên giường, từ từ đặt anh nằm xuống, lại rũ chăn ra, đắp lên thân hình có phần mảnh khảnh của anh.

Sau đó hắn lặng lẽ ngồi xuống bên giường, rũ mắt, nhìn đăm đăm vào người nằm trên đó.

Lý Kiến Thành nằm ngửa mặt lên, hơi thở dịu nhẹ, ngực khe khẽ phập phồng. Gương mặt anh hơi nghiêng vào bên trong, khiến người ta nhìn không rõ thần sắc, chỉ thấy một đoạn cổ thon dài lộ ra ngoài chăn. Những vệt hồng ngân mình vừa lưu lại khi hôn, nông sâu hỗn loạn, rải rác trên làn da trắng muốt như sứ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người xao động.

Nhưng lúc này đây, Lý Thế Dân nhìn người đang say ngủ trên giường, thò tay vào trong chăn, chạm lên cánh tay đã dần dần ấm lên của anh rồi nắm nhẹ, mà trong đầu lại ngập tràn những suy nghĩ rối ren.

— Đại ca, vừa rồi nếu đổi lại là người khác, huynh còn có thể hoàn toàn yên tâm mà thϊếp đi như thế không?

Đáp án chắc chắn là không. *tự tin thế em:v*

Kéo cánh tay anh từ trong chăn ra ngoài, từ từ nâng lên trước mắt, hơi ngập ngừng, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn.

— Đại ca, phải chăng điều này có nghĩa trong lòng huynh, ta…… chung quy vẫn không giống người thường?

Đáp án…… chắc chắn là có.

Ý nghĩ này vừa lóe ra đã khiến đáy lòng hắn bất chợt nổi lên cảm giác hưng phấn. So với điều này, những thứ khác dường như cũng không còn quá quan trọng nữa.

Hồi lâu sau, Lý Thế Dân đặt cánh tay anh trở lại trong chăn. Im lặng giây lát, hắn để nguyên quần áo mà leo lên giường.

Hắn không muốn rời đi. Bởi vì hắn biết, một đại ca hoàn toàn không đề phòng, thậm chí còn có vài phần ỷ lại vào mình thế này, qua tối nay hắn sẽ không bao giờ được thấy nữa.

Vươn tay ôm eo Lý Kiến Thành, vùi mặt vào cổ anh, từ từ khép mắt. So với tư thế ngủ không hề phòng bị của Lý Kiến Thành, tư thế này của hắn có thể nói là lăm lăm đề phòng.

Thật ra hắn sợ, sợ ngày mai tỉnh dậy, vòng tay mình đã trống không.

*****

Sớm hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng, Lý Kiến Thành đã mơ màng tỉnh dậy. Từ ngày theo Lý Uyên học thuật đế vương, thức giấc khi mặt trời mới mọc dường như đã thành một thói quen.

Trước khi mở mắt, đầu tiên anh cảm nhận được hơi thở phả vào gáy. Ấm áp mà không ẩm ướt, bình ổn lại hơi nặng nề.

Kế đó là cánh tay vòng qua thắt lưng, đầu ngón tay ra sức siết chặt, dù cách một lớp chăn cũng cảm nhận được lực độ.

Hồi lâu, Lý Kiến Thành từ từ mở mắt; lại mất thêm một lúc, anh mới từ từ quay mặt lại, nhìn sang người nằm kế bên.

Hai người nằm kề cận, hai chóp mũi gần như chạm nhau. Nhưng vẻ mặt Lý Kiến Thành nhìn đối phương lại không khác gì khi anh nhìn một người cách xa cả trăm dặm.

Ánh mắt chầm chậm quét qua gương mặt đối phương, anh chợt nhận ra hình như mình chưa bao giờ ngắm đứa em này kĩ càng như thế.

Kiếp trước chưa, kiếp này cũng chưa.

Gương mặt Lý Thế Dân có đến bảy tám phần giống mình, nhưng bất kể là mắt là mi hay là miệng mũi đều cao thẳng hơn mấy phần. Thêm vào đó là thịnh khí của thiếu niên, thần thái sáng láng, ý chí bừng bừng lại càng tôn lên ngũ quan anh khí mười phần.

Lúc này dù đang chìm vào giấc ngủ say, cũng không giảm bớt một ly một hào.

Lý Kiến Thành lặng lẽ ngắm nhìn, trong đầu mơ hồ tái hiện những chuyện đã xảy ra hôm qua. Do cơn mỏi mệt đến không thể kiềm chế, trong trí nhớ cũng chỉ sót lại một bóng dáng mơ hồ. Sau nụ hôn kia, mình đã nói gì, Lý Thế Dân lại làm gì, giờ đã quên sạch bách.

Nhưng chỉ cần nhìn tình cảnh lúc này, đại khái cũng đoán được chút ít.

Khẽ cười gượng một tiếng, lắc đầu. Không tin nổi, mình lại…… cứ điềm nhiên mà thϊếp đi như thế.

Buổi sớm quá mức tĩnh mịch, tiếng tim đập của hai thân thể kề cận vang vang trong ***g ngực, từng nhịp từng nhịp đan xen lẫn nhau, dường như đã trở thành âm thanh lớn nhất trong phòng.

Thoáng chốc, trong đầu hiện lên những lời Đốt Bật đã nói trước khi đi.

— Quả nhiên…… lần này Kiến Thành cứu ta, thật sự không có nửa phần tư tình.

— Trái tim ngươi đã ở nơi khác.

–…… Lý Thế Dân?

–…… Lý Thế Dân?

–…… Lý Thế Dân?

Không có câu trả lời.

“Đại ca?” Giật mình một cái, chợt thấy đôi mắt mới mở của Lý Thế Dân.

Lý Kiến Thành liền rời mắt, đẩy cánh tay hắn ra, lặng lẽ ngồi dậy.

Nhưng Lý Thế Dân cũng lập tức ngồi dậy theo, ôm anh từ phía sau. Khi hắn mở mắt, rõ ràng đã thấy đáy mắt anh lăn tăn gợn sóng. Nhưng chỉ trong khoảng khắc hắn cất tiếng gọi khẽ, đôi mắt kia tức khắc khôi phục vẻ thanh lãnh và xa cách ngày thường.

Lý Kiến Thành vẫn ngồi yên, để mặc hắn ôm, toàn thân tĩnh lặng như nước.

Nhất thời không ai mở miệng, Lý Thế Dân dựa sát vào anh, cánh tay ôm eo anh lại từ từ siết chặt hơn. Lời thừa dĩ nhiên không cần nói, hắn biết thực ra đại ca đã hiểu hết rồi.

Một lúc lâu sau, hắn nghe Lý Kiến Thành thở dài, khẽ nói: “Thế Dân, sau này đừng tự ý hành sự như thế nữa.”

Lý Thế Dân hơi ngẩn người, nhưng cũng biết lời anh nói ám chỉ chuyện mình lén bắt giữ A Sử Na Đốt Bật.

Nhắc đến người này, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, Lý Thế Dân cũng không đáp lại.

Nhưng Lý Kiến Thành hình như hoàn toàn không để ý, dừng một lát lại tiếp: “Thế Dân, tạm thời không bàn Đốt Bật có chịu để mình trở thành vật cản với Đột Quyết hay không…… nhưng ngươi thực sự cho rằng, người Đột Quyết vốn khát máu hiếu sát như thế, lại vì một vương gia mà để chúng ta kiềm hãm?” Dừng một chút lại tiếp, “Đặt mình vào hoàn cảnh đó, đổi lại là một trong hai ta bị Đột Quyết bắt đi, há lại mong thiên hạ của họ Lý vì thế mà phải chịu một phân một hào uất ức?”

Lý Thế Dân ngồi sau anh thầm nghĩ, nếu có một ngày huynh thực sự bị Đột Quyết bắt đi, ta nhất định sẽ dẫn quân ngàn dặm, san bằng mạc bắc. Thiên hạ của họ Lý dĩ nhiên là quan trọng, nhưng nếu không có đại ca, đối với ta cũng đâu còn ý nghĩa gì?

Nhưng những suy nghĩ này hắn chưa bao giờ cho bất cứ kẻ nào biết, giờ này lại càng không thể nói ra. Những lời Lý Kiến Thành nói đều luận về công, lại cứ khơi gợi những suy nghĩ thuần về tư mình vẫn luôn tâm niệm. Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói: “Xem ra đại ca quả là hiểu rõ Đốt Bật kia như lòng bàn tay.”

Thân thể Lý Kiến Thành chỉ hơi khựng lại, sau đó mỉm cười, thở dài một hơi: “Thế Dân, ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Lý Thế Dân ngẩn người, hắn không ngờ, đối với nỗi lo lắng nơi đáy lòng mình, anh lại trả lời uyển chuyển như vậy, mà cũng…… thẳng thắn như vậy.

Hắn cố gắng đè nén bản thân, gật đầu khẽ “Dạ” một tiếng rồi không truy hỏi nữa, đôi tay lại càng ra sức ôm chặt đối phương.

Sau đó hắn thấy Lý Kiến Thành thở dài một tiếng, vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay mình.

*****

Tháng ba năm sau, tin bè đảng Vũ Văn Hóa Cập ép Dương Quảng thắt cổ tự sát, lập Dương Hạo làm đế truyền đến từ Giang Đô làm chấn động cả Trường An. Ai nấy đều biết, thời khắc Lý Uyên xưng đế đã đến.

Ba ngày sau, tân đế Dương Hựu đăng cơ còn chưa đầy năm nghênh đón hai vị khách tới thăm: Trưởng tử Lý Kiến Thành và thứ tử Lý Thế Dân của Đường vương.

Là người trong cuộc, Dương Hựu đương nhiên biết hai người kia vì sao lại đến. Trong ba ngày này, trong triều từ trên xuống dưới sôi nổi bàn tán công khai không thèm giấu diếm. Bản thân y cũng từng thấy tận mắt cung nhân tỳ nữ len lén rơi lệ nức nở — tân đế vừa phế đi, bọn họ hiển nhiên cũng phải bị biếm vào lãnh cung theo, cả đời khó đổi mệnh.

Chuyện này đã trở nên hết sức rõ ràng, thật ra bản thân y cũng biết sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày này. Cho nên mỗi lần nghe được điều gì, Dương Hựu cũng chỉ biết thở dài, giả điếc mà quay lưng đi.

Cho đến hôm nay, hết thảy đã không thể né tránh. Lý Uyên là người trong cuộc, hiển nhiên không tiện ra mặt, bởi vậy mới giao nhiệm vụ này cho hai vị công tử trong phủ gánh vác.

Dương Hựu ngồi ở ghế trên, ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo, phân phó hạ nhân dẫn khách vào thưởng trà.

Hai người đứng giữa phòng cung kính thi lễ, nhưng không ngồi xuống.

“Hai vị đến đây là vì chuyện gì?” Dương Hựu vờ bình tĩnh bưng chén trà, cúi đầu nhấp một ngụm. Nhưng cử chỉ này không che đậy nổi nét hoảng loạn nơi đáy mắt, cũng không giấu nổi thoáng run rẩy nơi đầu ngón tay.

Lý Kiến Thành lẳng lặng chờ y buông chén trà mới mở lời: “Thỉnh bệ hạ nhường ngôi cho Đường vương.”

Dương Hựu run rẩy, đưa mắt nhìn anh. Hôm nay Lý Kiến Thành vận một bộ trường bào trắng thêu chìm hoa văn lá trúc, từng cử chỉ đều ngấm ngầm lộ ra khí chất thanh quý.

Y cười nói: “Thế tử nói chuyện vẫn thẳng thắn như trước.”

“Vì Kiến Thành biết,” Lý Kiến Thành cũng cười, “Bệ hạ cũng không thích vòng vo.”

Dương Hựu lẳng lặng nhìn anh, hồi lâu thở dài một tiếng, hơi ngẩng đầu lên: “Trẫm hiểu rồi, trong ngày hôm nay trẫm sẽ sai người thảo chiếu thư, chọn ngày…… thoái vị.”

“Không cần,” Lý Kiến Thành lại tiếp lời, “Chiếu thư lẫn ngày tháng, Đường vương đã sai người chuẩn bị cả rồi, chính là vào ngày mùng một tháng sau.”

“Vậy à, không hổ là Đường vương, suy nghĩ quả nhiên chu đáo.” Dương Hựu gượng cười, “Nếu vậy…… đành phiền Đường vương hao tâm tổn trí.”

Chữ “trẫm” này, mình còn chưa xưng nổi một năm. Mà những sinh hoạt đế vương như hoa trong gương trăng dưới nước vốn không thuộc về mình này, cuối cùng cũng rời khỏi cuộc sống của mình, vật quy nguyên chủ.

Lý Kiến Thành lặng lẽ ngắm nhìn vẻ ủ rũ trong mắt đối phương, hồi lâu sau mới nói: “Sau khi thoái vị, bệ hạ vẫn ở lại điện Đại Hưng, còn điện Vũ Đức sau này sẽ trở thành nơi ở của tân hoàng.” Dừng một chút lại tiếp, “Ngày sau chi phí sinh hoạt của bệ hạ nếu có nửa phần bạc đãi, xin cứ sai người đến tìm Kiến Thành.”

Dương Hựu vốn cúi thấp, ngơ ngẩn gật đầu. Nhưng nghe đến nửa câu sau, nhận ra đây coi như một cách an ủi mình, y đột ngột ngẩng lên, kinh ngạc nhìn Lý Kiến Thành.

Người đứng trước mặt ôn hòa nhã nhặn, ăn nói thong dong, có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư người khác, mà suy nghĩ của bản thân thì dẫu là ai cũng không thể phỏng đoán.

Nay mình đã hoàn toàn vô dụng, y vẫn để tâm chiếu cố là có ý gì?

Thoáng chốc, trong đầu y hiện lên một vệt xuân sắc nằm sâu trong vạt áo đối phương, từng vô ý rơi vào mắt mình. Nghĩ đoạn, ánh mắt bất giác đã ngấm ngầm trượt xuống mấy phân, dừng lại ở vị trí thấp nhất nơi hai tà áo trắng giao nhau.

Nhìn xuống được một giây đã nghe một tiếng ho khẽ. Dương Hựu nhìn theo tiếng ho, liền bắt gặp Lý Thế Dân đứng sau lưng Lý Kiến Thành vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhắm thắng về phía mình, sắc bén như dao.

Toàn thân lập tức đầm đìa mồ hôi lạnh, còn đang định nói gì, lại đã nghe Lý Thế Dân cướp lời: “Nếu bệ hạ không có ý khác, ta và đại ca xin cáo từ trước.” Dứt lời liền chắp tay, trong ngữ khí lộ rõ vẻ không hài lòng.

Lý Kiến Thành vốn còn định nói nữa, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng đành phải chắp tay cúi đầu. Ngập ngừng giây lát, ngước mắt chăm chú nhìn y, cuối cùng nói: “Đã vậy…… xin bệ hạ hãy bảo trọng.”

“Thôi,” Dương Hựu gật đầu, cười khổ một tiếng, xua tay nói bằng giọng khàn khàn, “Các ngươi…… hãy tạm lui trước.”

Lý Thế Dân lại hừ lạnh một tiếng, xoay người bước ra khỏi cửa. Lý Kiến Thành không còn cách nào khác, đành phải nối bước quay ra.

Dương Hựu vẫn ngồi trên đài, nhìn đăm đăm theo bóng trắng xa dần xa dần, dừng một chút, lại thêm một tiếng thở dài.

Lời tác giả: Nhị ngốc ngươi là đồ vô dụng, đại ca mới xìu có một tí ngươi đã mềm lòng rồi ……-3-

Mấy ngày gần đây tương đối bận rộn, hôm qua 6 giờ tui ra khỏi cửa 10 giờ mới về đến nhà, 4000 chữ này đều viết trong hôm nay, khổ sở vô cùng, ngày kia còn có bài kiểm tra huhuhu……┭┮﹏┭┮