Lý Kiến Thành khép hờ hai mắt, hàng mi dài rủ xuống, hơi rung rung theo nhịp thở dốc. Lý Thế Dân nhìn anh, ép mình thu ánh mắt lại. Hôm nay hắn đến đây vì lý do khác, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ e…… sẽ không thể vãn hồi.
“Thế Dân, ngươi có chuyện gì muốn nói?” Trong giây lát, Lý Kiến Thành đã bình ổn hơi thở, đưa mắt nhìn hắn, gương mặt lại trở về với vẻ bình tĩnh.
Lý Thế Dân lẳng lặng hít sâu một hơi, bước sang bên kia bàn, đến khi ngồi xuống đã đổi thành tư thái vân đạm phong khinh. Hắn đưa mắt nhìn sang Lý Kiến Thành, chậm rãi hỏi: “Thế Dân nghe nói trụ quốc Khang Sao Lợi vài bữa nữa phải trở về Đột Quyết, chuyện này có thực hay không?”
“Trước khi công chiếm Trường An, gã đã có dự định này.” Ánh mắt của Lý Kiến Thành không hề dao động, nghe vậy liền đáp, “Nhưng vì ngại vết thương mà không thể không lần lữa.”
Lý Thế Dân gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào mặt anh, không muốn bỏ qua một chút biến đổi nào. Nhưng dưới ánh nến lay động, vẻ mặt Lý Kiến Thành vẫn mang theo vài phần ý cười như thường lệ, rõ ràng là một chiếc mặt nạ quá mức hoàn mỹ khiến người ta không tài nào tìm ra sơ hở.
Rũ mắt, bất đắc dĩ mỉm cười, một lúc sau Lý Thế Dân rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Đại ca, hãy cho ta biết huynh và trụ quốc Khang Sao Lợi trước kia phải chăng từng có giao tình?” Hắn nhìn anh, trong mắt không hề che giấu vẻ chân thành và chờ mong tha thiết.
Thực chất lần này hắn đến đây, rốt cuộc cũng chỉ vì một câu nói thật của Lý Kiến Thành mà thôi. Hắn biết khi mình hỏi vậy, đối phương chắc chắn đã phát giác ra điều gì; nhưng hắn cũng biết nếu như đối phương thẳng thắn bộc bạch tất cả với mình, biết đâu hắn sẽ từ bỏ dự định ban đầu.
Như vậy chí ít cũng đủ nói lên rằng đại ca tin tưởng mình, nguyện ý bộc bạch suy nghĩ trong lòng cho mình biết.
Nhưng Lý Kiến Thành nghe thế chỉ cười khẽ, hỏi ngược lại: “Thế Dân hỏi vậy làm chi?”
Lý Thế Dân ngập ngừng một chút, cuối cùng hỏi tiếp: “Nếu không phải thế, tại sao mỗi lần đại ca gặp nạn, Khang Sao Lợi đều ra tay cứu giúp?”
Lời này vừa nói ra, tầng sa mỏng ngăn cách giữa hai người nháy mắt đã bị vén lên. Nhưng Lý Kiến Thành trái lại còn cười tươi thêm mấy phần, thản nhiên đáp: “Thế Dân bắt đầu so đo chuyện này từ bao giờ vậy? Đột Quyết có minh ước với ta, một bên gặp nạn, bên kia làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Chỉ một câu bâng quơ, đã kéo tầng sa kia che phủ như cũ. Mà lời này, lại chẳng khác gì những lời trụ quốc đã nói ngày hôm ấy.
Lý Thế Dân nghe vậy, ***g ngực bỗng dưng uất nghẹn, nhưng rồi cũng cố nén xuống, miễn cưỡng mỉm cười: “Nếu đại ca đã nói vậy thì có lẽ huynh giao hảo với gã chỉ là tận cái nghĩa của kẻ làm chủ thôi, Thế Dân nghĩ nhiều rồi.” Dứt lời liền đứng dậy cáo từ, “Cũng muộn rồi, Thế Dân không quấy rầy đại ca nghỉ ngơi nữa.”
Nói rồi đi thêm vài bước lại xoay người, lẳng lặng nhìn anh, chậm rãi nói: “Đại ca, thật ra điều Thế Dân mong muốn cũng không nhiều.”
Lý Kiến Thành nhìn thẳng vào hắn, ý cười trên mặt cũng dần dần nhạt đi. Anh nói rành rọt từng chữ: “Thế Dân, chớ để việc riêng phá hỏng đại cục.”
Nhưng Lý Thế Dân nghe vậy chỉ cười mà không đáp, xoay người bước đi.
Lý Kiến Thành thấy hắn đóng cửa trở ra, thầm biết hôm nay đối phương đến đây thử mình cũng không phải ngờ vực vô căn cứ, tám chín phần mười…… là nghe được phong thanh. Nghĩ đoạn anh lập tức đứng dậy, cầm áo hồ cừu khoác lên người rồi bước ra cửa.
Nhưng đi đến cửa rồi, anh đột ngột dừng lại. Trầm mặc giây lát, cuối cùng trở lại thư án, cầm bút viết vội lên giấy vài chữ. Kế đó anh gọi một hạ nhân đến dặn: “Lập tức đưa thư này cho trụ quốc, không thể trì hoãn một giây.”
*****
Khi ấy Đốt Bật đang ở trong phòng sửa soạn hành trang. Vô tình ngước mắt lên, chợt thấy vầng trăng treo ngoài cửa sổ, không khỏi buông hết đồ đạc trong tay, khoác ngoại bào đẩy cửa bước ra.
Trong viện không một bóng người, yên tĩnh khác thường. Đốt Bật ngồi xuống đôn đá, ngẩng mặt nhìn lên, chỉ cảm thấy trăng đêm nay sáng quá, chiếu tỏ đêm đen tựa ban ngày.
Còn nhớ hồi ở tái ngoại, giữa muôn dặm hoang mạc ngút ngàn không một bóng nhà cửa, chỉ cảm thấy ánh trăng kia sao quá đỗi thê lương. Nhưng đến trung nguyên rồi, mới phát hiện vầng trăng ấy khi thấp thoáng sau cành lá sum suê cũng có thể nhu hòa đến thế, say lòng người đến thế.
Cùng là một vầng trăng sáng mà khi mờ khi tỏ, lúc tròn lúc khuyết, biến ảo khó lường khiến người ta không thể xuyên thấu.
Trăng cũng vậy, người cũng thế.
Nghĩ đến đây, Đốt Bật không khỏi rũ mắt cười nhẹ.
— Kiến Thành, không biết lần này ly biệt, ngày sau hai ta có còn gặp lại?
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đốt Bật nhìn theo tiếng động, chỉ thấy một người trông giống hạ nhân vội vàng đi đến trước mặt mình, thi lễ rồi nói: “Thế tử phái tiểu nhân đến đưa một phong thư.”
Rõ ràng không xa nhau lắm, lại liên lạc bằng cách này. Trong lòng Đốt Bật sinh nghi, đưa tay nhận lấy lá thư mỏng manh kia. Mở ra đọc, chữ trên thư viết tháu, lại tăng thêm mấy phần phiêu dật.
Chẳng qua chỉ là bốn chữ.
“Đêm nay đi gấp.”
Đốt Bật căng thẳng, liền bảo hạ nhân kia: “Về chuyển lời cho thế tử, việc này ta đã hiểu.”
Đợi hạ nhân kia gấp gáp rời đi, Đốt Bật mới đứng dậy, trở về phòng. Thu thập qua loa vài bộ quần áo, gã xách trường đao, bước thẳng ra cửa.
Xoay người lên ngựa, phóng một mạch đến cổng thành.
Nhờ thân phận trụ quốc, xưa nay gã vẫn tự do ra vào thành. Cho nên đêm nay muốn xuất thành, thủ vệ cũng không dám ngăn trở.
Rời thành, lại cho ngựa đi nước kiệu.
Vùng ngoại thành hoang dã yên ắng như tờ, chỉ có vầng trăng treo lơ lửng trên đầu là dõi theo từng bước chân gã.
Lại ngẩng đầu lên, lần này gã chỉ mỉm cười tự giễu.
Chỉ tiếc, không kịp chia ly.
Nhưng đợi cho đến khi gã thu ánh mắt, nhìn về con đường phía trước, lại bất ngờ nhìn thấy một bóng người.
Bóng người kia ngồi trên lưng ngựa, tay cầm một thanh trường kiếm, không cần nhìn rõ mặt cũng biết là ai.
Đốt Bật cúi đầu thở dài một tiếng, dừng cương tại chỗ, lẳng lặng nhìn cái bóng kia chầm chậm tới gần, ánh trăng cũng dần dần chiếu tỏ gương mặt hắn.
Dù trong thư của Lý Kiến Thành chỉ có bốn chữ, nhưng vừa thấy nó, Đốt Bật cũng đã ngầm hiểu: vội vàng như thế, chỉ e thân phận mình đã bại lộ.
“Nhị công tử.” Đốt Bật lắc đầu, giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh, “Không ngờ người không muốn để ta đi lại là nhị công tử.”
Lý Thế Dân từ từ thúc ngựa đến gần, đường nét ngũ quan hiển hiện trong bóng đêm nhưng sắc mặt đã có phần mơ hồ. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Trụ quốc Khang Sao Lợi muốn đi, Thế Dân lý gì lại ngăn trở. Có điều…… nếu kẻ muốn đi là Vương gia Đốt Bật, chỉ e Thế Dân sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Đốt Bật cười gượng, thở dài: “Đâu có gì khác?”
“Đương nhiên có.” Lúc này Lý Thế Dân chẳng qua chỉ cách gã một cánh tay, hắn kéo cương cho ngựa dừng lại, hỏi, “Trụ quốc Khang Sao Lợi ở lại trong quân ta là vì minh ước; nhưng không biết vương gia Đốt Bật mượn thân phận này lưu lại đây là vì lẽ gì?”
Đốt Bật thở dài: “Trong lòng nhị công tử đã thấu suốt, hà tất phải hỏi lại?”
Lý Thế Dân cười lạnh nói: “Suy nghĩ trong lòng Thế Dân, Vương gia làm sao biết được? Sao không nói rõ ra?”
Thấy hắn ra sức bức bách, Đốt Bật trầm ngâm giây lát, cuối cùng nhìn hắn, nói rành mạch từng chữ: “Nếu ta nói ‘là vì Kiến Thành’ thì sao?”
Nghe gã không dùng “thế tử”, lại chỉ gọi “Kiến Thành”, Lý Thế Dân tức khắc nổi giận, vung tay đâm ra một kiếm.
Đốt Bật kéo cương nghiêng người, vất vả né tránh, nhưng vết thương cũ bên hông không chịu nổi cử động quá mạnh, đau đến lịm người.
“Giờ này ta không thắng được ngươi.” Hơi nghiêng người, gã nhìn đôi mắt ngập tràn lửa giận của Lý Thế Dân, thần sắc lại bình thản khác thường.
“Bên hông ngươi có thương tích, trên vai ta cũng không khác gì,” Lý Thế Dân lạnh lùng hỏi ngược lại, “Làm sao không thắng được? Hay là ngươi không muốn phân cao thấp với ta?”
“Vết thương của nhị công tử nằm trên vai trái, tay phải vẫn có thể dùng kiếm; ta lại bị thương bên bụng phải, đυ.ng nhẹ vết thương cũng vỡ miệng.” Đốt Bật chỉ nhắc lại sự thật, dừng một chút rồi thở dài, “Thật ra không phải ta không muốn phân cao thấp với nhị công tử, chỉ là không muốn…… vì lý do này mà thôi.”
Gã càng tỏ ra bình tĩnh, trong lòng Lý Thế Dân càng thêm căm hận.
“Lúc này……” Lại chém ra một kiếm nữa, hô lớn, “Chỉ e ngươi cũng không làm chủ được!”
Chỉ thấy hàn quang lóe lên, nháy mắt sau, trường kiếm trong tay hắn đã xẹt qua trước ngực Đốt Bật. Máu tức khắn trào ra, nhuốm đỏ thân kiếm.
Đốt Bật bưng miệng vết thương, chầm chậm ngã gục trên ngựa. Cũng may năm ngón tay gã vẫn còn giữ chặt dây cương, cho nên mới không ngã sấp xuống đất.
Từ đầu đến cuối gã không hề rút đao, điều này quả thực có hơi vượt quá dự liệu của Lý Thế Dân, lại không biết là do sức lực cạn kiệt hay là vì vốn đã xem thường. Lý Thế Dân vẫn cười lạnh, nhanh chóng thúc ngựa lùi lại vài bước, kế đó sau lưng hắn xuất hiện khoảng mười thị vệ.
“Mang về.” Lý Thế Dân lạnh lùng phân phó, sau đó thúc ngựa đi qua bên người Đốt Bật.
Đốt Bật mỉm cười tự giễu, gắng sức ngẩng đầu, nói với Lý Thế Dân bằng giọng khàn khàn: “Nhị công tử…… Quả nhiên là tàn nhẫn.”
Lý Thế Dân hơi ngẩn người, lại làm như không nghe thấy, chầm chậm rời đi.
*****
Ngày kế, tin trụ quốc Khang Sao Lợi vốn là Vương gia Đốt Bật vừa truyền ra, tức thì dấy lên sóng gió trong triều.
Lý Uyên triệu tập mọi người bàn luận chuyện này, nghe Lý Thế Dân báo lại chuyện đêm qua, ông trầm ngâm một lát rồi hỏi bên dưới: “Các vị xem việc này nên xử lý thế nào cho phải?”
“Phụ thân!” Lý Thế Dân nghe vậy lại chắp tay lần nữa, tiến lên một bước nói,“Đột Quyết bản tính man rợ tham lam, liền mấy năm xâm phạm biên cảnh. Trước đây kết minh với chúng, thật ra chỉ là hành động bất đắc dĩ để đảm bảo cho chuyến xuôi nam đó thôi. Nay chúng ta đã chiếm cứ Quan Trung, thành Thái Nguyên lại có Nguyên Cát trấn thủ, họ Lý đã vươn xa hơn trước rất nhiều, hà tất phải để đám người Hồ đó vướng víu chân tay? Cứ mãi khom lưng uốn gối, hàng năm cống nạp cho chúng, chẳng thà giam em trai Thủy Tất Khả hãn lại trong kinh thành, vậy cũng đủ khiến hắn cả đời không dám manh động.”
Lời vừa nói ra, mấy viên đại tướng dưới trướng hắn đã nhao nhao phụ họa, tỏ ý nếu Đột Quyết dám cả gan xâm phạm thì nhất định sẽ khiến chúng một đi không trở về.
Lý Uyên nghe vậy chỉ trầm ngâm không nói. Ngẩng đầu nhìn những người còn lại, ai nấy đều im phăng phắc.
Lý Thế Dân đứng giữa phòng, ánh mắt lẳng lặng đảo qua chỗ Lý Kiến Thành, hiển nhiên đang chờ anh phản ứng. Nhưng đối phương vẫn cứ ngồi ngay ngắn, không mảy may tỏ ý muốn mở lời.
“Vương gia, thần nghĩ lời nhị công tử nói dù không sai, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc chúng ta làm căng với Đột Quyết.” Bùi Tịch giỏi nhất là nhìn mặt lựa lời, thấy cục diện rơi vào bế tắc liền bước ra, chậm rãi nói, “Đại quân ta dù đã chiếm cứ Trường An, nhưng chưa cần nói đến Dương Quảng vẫn xưng đế ở Lạc Dương thì đất Quan Trung này quần hùng đua nhau nổi lên, chúng ta cũng chưa được yên ổn. Nếu ta giữ trụ quốc ở kinh thành, kích động Đột Quyết xâm phạm, đến lúc đó nếu chúng cấu kết với các thế lực khác ở Quan Trung, chỉ e ta thế đơn lực mỏng, thắng lợi cũng không nắm chắc mười phần.”
Lời lẽ của ông ta hết sức nhẹ nhàng, nhưng cũng cực kỳ thuyết phục. Lý Uyên nghe vậy chầm chậm gật đầu, hiển nhiên là có cùng suy nghĩ. Dừng một chốc, lại quay sang trưởng tử mà hỏi: “Kiến Thành, sao con không nói gì?”
Lý Thế Dân lúc này đã về chỗ, nghe vậy liền quay đầu, hai mắt dán chặt vào đối phương như hai bó đuốc. Đã biết lần này đại ca nhất định sẽ nói giúp cho Đốt Bật, nhưng cứ nghĩ đến đây trong lòng lại liên tiếp nổi lên từng cơn uất ức.
Chỉ thấy Lý Kiến Thành đứng dậy bước ra giữa phòng, ngập ngừng một chút rồi nói: “Kiến Thành nghĩ lời của Thế Dân lẫn Bùi đại nhân đều có lý lẽ riêng, việc này…… xin phụ thân hãy định đoạt.” Dứt lời vái lạy rồi trở về chỗ ngồi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của một người.
Lý Thế Dân giật mình, không thể hiểu nổi vì sao từ đầu đến cuối mình vẫn không tài nào nhìn thấu tâm tư của Lý Kiến Thành.
Ngày ấy khi môi lưỡi dây dưa, cứ nghĩ anh sẽ chống cự, ai ngờ anh lại đồng ý; hôm nay giữa phòng nghị sự, cứ nghĩ anh sẽ ra sức phản đối giam giữ Đốt Bật, anh lại chỉ khoanh tay ngồi nhìn.
— Đại ca, trong lòng huynh rốt cuộc suy tính điều gì?
Hắn quay sang nhìn Lý Kiến Thành không chút e dè, mà đối phương vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, từ đầu chí cuối không hề liếc qua hắn lấy một cái.
Buổi thương nghị hôm đó giằng co nửa ngày trời, những võ tướng theo phe Lý Thế Dân ra sức ủng hộ giữ Đốt Bật làm con tin, chống đối Hung Nô; Bùi Tịch dẫn đầu những quan viên cao tuổi, đều cho rằng thời cơ chưa tới. Thế tử Lý Kiến Thành không bày tỏ thái độ, Lý Uyên lại lưỡng lự chưa quyết.
Nói tới nói lui cuối cùng vẫn không có kết quả, Lý Uyên thấy thế đành phải khoát tay nói: “Việc này…… để hôm sau bàn tiếp.”
Tàn cuộc rồi, Lý Kiến Thành cũng đứng dậy rời đi. Lý Thế Dân vội vàng rảo bước đuổi theo anh, cầm lấy tay anh từ phía sau, cách lần vải áo, gắt gao giữ chặt. Lý Kiến Thành không hề né tránh, nhưng bước chân cũng không ngơi nghỉ một giây.
Lý Thế Dân không cam lòng, đuổi theo anh, nhìn thẳng vào anh mà hỏi: “Lẽ nào đại ca muốn nổi giận với ta vì gã người Hồ kia?”
Lý Kiến Thành dừng bước, liếc xéo hắn một cái, trong mắt là một thứ thần sắc không thể nói rõ. Anh trầm ngâm giây lát rồi mở lời: “Thế Dân, ngươi bắt giữ Đốt Bật, thật sự…… chỉ vì muốn kiếm cớ cắt đứt quan hệ với Đột Quyết?”
“Không.” Lý Thế Dân lẳng lặng nhìn vào mắt anh, hồi lâu mới chậm rãi nói, “Nguyên nhân thật sự, đại ca nhất định đã biết.”
Lý Kiến Thành nghe vậy chỉ cười khẽ một tiếng, giống như mỉa mai, lại tựa như cười nhạt. Anh nhẹ nhàng tránh ra, gạt bay cánh tay hắn, hỏi: “Thế Dân, ngươi có còn nhớ những lời ta đã nói với ngươi đêm qua không?”
Lý Thế Dân chăm chú nhìn anh, chầm chậm gật đầu.
“Không,” Lý Kiến Thành khẽ nhắm mắt, lắc đầu nói, “Ngươi đã vì chuyện riêng mà phá hỏng đại cục.”
Lời này nói ra hết sức bình thản, dường như không hề giận dữ. Nhưng Lý Kiến Thành nói xong câu này cũng không đứng lại nữa, cứ thế xoay người sải bước rời đi.
Lý Thế Dân đứng ngây ra tại chỗ, nhìn bóng anh càng đi lại càng xa, chỉ cảm thấy trong tay trong lòng đều đột ngột trống rỗng.
Cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, rồi bỗng dưng ra sức nắm lại thành quyền.
— Đại ca, Thế Dân quả thực đã sai rồi ư?
— Không, nếu giam giữ Đốt Bật thật sự khiến huynh bực bội đến thế… Vậy thì Thế Dân tuyệt đối không sai.