- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Thịnh Đường
- Chương 20
Thịnh Đường
Chương 20
Editor: Thanh Du
*****
Luồng khói đen cuồn cuộn trào dâng phía chân trời ngày càng tới gần, ánh lửa bốc lên giữa khoảnh đất bằng cũng ngày càng hiện rõ trong tầm mắt. Lý Thế Dân không ngừng vung roi, chỉ hận con thiên lý lương câu mình đang cưỡi không thể chạy nhanh hơn chút nữa.
Hắn ra sức đè nén mạch suy tưởng trong đầu, không dám nghĩ ngợi lung tung. Hắn biết mình là đại tướng, bỏ dở trận chiến mà đi thật không ổn chút nào. Nhưng hắn cũng chẳng thể nghĩ nhiều đến thế, giờ này khắc này, trong lòng hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất: Nếu đại ca gặp chuyện không hay, dù mình có đánh hạ được Trường An cũng đâu còn ý nghĩa gì?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thế Dân càng thêm cấp bách, phóng về hướng đông nhanh như điện chớp.
Chẳng bao lâu, chiến trường đã hiện ra ngay trước mắt. Trên cánh đồng dựng đại doanh, đại quân họ Lý đang chém gϊếŧ loạn xạ với quân Tùy, mà sau lưng bọn họ là ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
Lý Thế Dân thúc ngựa xông lên, trường kích vừa vung ra đã gọn gàng hạ một tên quân Tùy. Binh sĩ đang giao chiến với tên quân Tùy kia ngẩng đầu lên, thấy Lý Thế Dân thì sửng sốt hỏi: “Nhị, nhị công tử?!”
Lý Thế Dân ghìm dây cương, hỏi hắn: “Tình hình nơi này ra sao? Mau nói!”
“Thưa nhị công tử, một ngàn người chúng tôi phụng mệnh quốc công, đến đây cứu viện đại doanh.” Binh sĩ kia tiếp, “Nhưng khi chúng tôi tới đây, ngọn lửa trong doanh đã bốc cao tới trời, không thể xông vào được.”
Lý Thế Dân ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy nhân mã họ Lý quả nhiên đang vây quanh đại doanh, cầm cự với quân Tùy. Nhưng lửa lớn bốc cao tới trời, khói bụi cuồn cuộn, hoàn toàn che lấp tình hình trong doanh. Trong lòng căng thẳng, hắn nhíu mày hỏi: “Thế tử ở đâu?”
“Tiểu nhân đoán……” Binh sĩ kia thấy ánh mắt hắn bỗng chuyển lạnh thấu xương, không hiểu sao giọng nói lại nhỏ đi vài phần, “Thế tử cùng với hơn một ngàn người thủ doanh, hẳn là…… đang bị vây trong lửa……”
Lời còn chưa dứt, Lý Thế Dân đã thúc ngựa đi, lao thẳng vào biển lửa.
*****
Lúc này Lý Kiến Thành quả thực có phần hối hận.
Khi Lý Uyên hạ lệnh điều quân, vì muốn giúp sức cho đại quân đánh hạ Trường An nên anh mới giao phần lớn nhân mã trong doanh cho Bùi Tịch mang lên tiền tuyến. Số ở lại giữ doanh, chẳng qua chỉ còn hơn một ngàn người.
Anh biết lần này mình quả thực đã tính lầm. Vốn định thừa dịp sĩ khí đang hăng, rốt cuộc lại thành kẽ hở cho quân địch lợi dụng.
Hỏa thiêu đại doanh, thứ nhất có thể hủy đi lương thảo, dao động quân tâm; thứ hai, nếu để đại quân phải lui binh về cứu, có thể nói là một hòn đá trúng hai con chim.
Tuy là kế cùng đường, lại thật sự đâm trúng điểm yếu của mình.
Giờ này chỉ mong đại quân ở tiền tuyến đừng trúng kế địch, nương sĩ khí đánh hạ thành trì là tốt nhất. Như thế, mình ở đây…… vẫn còn có thể chống đỡ thêm một lúc nữa.
Rút bội kiếm từ trong ngực một tên quân Tùy, Lý Kiến Thành lùi lại một bước, thở dài một hơi.
Nhưng đưa mắt nhìn ra bốn phía, khói bụi cuồn cuộn quanh mình ngày càng thêm đậm, gần như che khuất tầm mắt. Chỉ có tiếng đao kiếm va chạm không ngừng quanh quẩn bên tai, nhắc cho anh biết nơi đây là chiến trường, dù sao đi chăng nữa cũng không được mảy may lơ đãng.
Đúng lúc này, một luồng đao quang nhắm thẳng vào anh. Lý Kiến Thành vung kiếm ngăn cản, nhưng đã có một người chen vào giữa, một đao chém ngang lưng tên quân Tùy kia.
Thân hình cao lớn của Đốt Bật che chắn trước mặt Lý Kiến Thành, gã hơi nghiêng người, nhìn Lý Kiến Thành hỏi: “Kiến Thành không sao chứ?”
Lý Kiến Thành đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, gật đầu đáp: “Không sao cả.”
“Kiến Thành,” Đốt Bật kéo anh đi theo mình, nói, “Đại doanh đã bị vây trong biển lửa, nơi này không thể ở lâu, hai ta phải mau mau phá vây thoát ra ngoài.”
Lý Kiến Thành bám vào một góc doanh trướng mới đứng vững được, đáp: “Biển lửa dễ phá, nhưng bên ngoài đã bị quân Tùy bao vây. Chỉ e nhất thời……” Lời còn chưa dứt đã sặc khói, cúi đầu ho khan vài tiếng, hơi khom thắt lưng.
Đốt Bật đặt tay lên vai anh, vỗ nhè nhẹ, nói: “Kiến Thành, chi bằng ta đưa ngươi ra ngoài trước.”
Trải qua thời gian dài hỗn chiến, giọng gã đã hơi khàn đi. Lý Kiến Thành định đáp lại, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cánh quân Tùy phát hiện ra hành tung của hai người, lập tức vung đao xông tới.
“Đại ca!” Anh rút đao, liếc nhìn Đốt Bật, hai người không kịp nói nhiều, nhanh chóng rơi vào hỗn chiến.
Vung kiếm chém ngã vài tên quân Tùy, Lý Kiến Thành bỗng cảm thấy có gì đó khác thường. Lùi lại vài bước, anh vô thức đưa tay ấn lên ngực.
Chuyện xảy ra đột ngột, hôm nay mình còn chưa uống thuốc. Trong lòng anh biết nếu cứ tiếp tục thế này…… tuy lý trí có thể chịu đựng được, lại chỉ e thân thể sẽ suy sụp trước.
Huống chi, đây lại là điểm yếu anh không muốn cho người khác biết nhất.
Lý Kiến Thành khẽ cắn môi, đột ngột xoay người, mở một đường máu chạy về doanh trướng mình.
Doanh trướng anh nằm ở chính giữa nên đến giờ vẫn chưa bắt lửa. Lý Kiến Thành rảo bước trở về, nhưng đúng lúc này, đại trướng bên cạnh anh bỗng dưng bén lửa, ngăn trở con đường trước mặt. Lý Kiến Thành tránh đi, quay đầu lại thì phát hiện mấy doanh trướng xung quanh không ngờ cũng đã biến thành một biển lửa. Mà bản thân mình đã ở giữa biển lửa, tiến không được thoái chẳng xong.
Mà giờ này, lửa lớn vẫn không ngừng lan từ ngoài vào trong, ánh lửa chói mắt, liệt diễm bức người. Lý Kiến Thành có thể nghe rõ tiếng binh lính giao tranh cách đó không xa, nhưng phóng hết tầm mắt cũng chỉ nhin thấy ánh lửa bao phủ.
Đã sai một bước, những bước kế tiếp cũng sai theo sao. Lý Kiến Thành mỉa mai nghĩ, nhưng đưa mắt nhìn lại, quanh mình đã không còn một bóng người.
Ngọn lửa hừng hực bốc cháy nhanh chóng hút đi không khí xung quanh, thay vào đó là khói bụi bốc lên cuồn cuộn. Lý Kiến Thành dứt khoát ném bội kiếm đi, mấy lần thử đột phá biển lửa nhưng vô ích, khí lực toàn thân sau mấy lần dốc sức cũng đã xói mòn từng chút một.
Nhiệt độ giữa đám cháy dâng cao kinh người, Lý Kiến Thành hổn hển thở dốc, buộc phải lui vào một chỗ chưa bén lửa trong doanh trướng. Vịn doanh trướng từ từ trượt xuống đất, anh cúi đầu túm vạt áo mình, gấp gáp hít thở mà níu kéo sự sống. Nhưng theo hơi thở đang ngày càng trở nên dồn dập, anh cảm nhận rõ ràng không khí cũng ngày càng thêm loãng.
Mồ hôi từng giọt từng giọt lăn dài theo hai gò má rồi nhỏ xuống, nhanh chóng thấm vào nền đất.
Hết không khí thì không thể hô hấp, không thể hô hấp thì suy nghĩ cũng đứt đoạn. Lát sau, Lý Kiến Thành ngẩng đầu, chầm chậm tựa vào doanh trướng. Tứ chi vô lực buông lỏng, chỉ có bờ ngực không ngừng nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp gáp.
Ngọn lửa không ngừng nhảy múa trước mặt cứ mờ dần đi. Lý Kiến Thành dứt khoát nhắm mắt, nhưng trong đầu vẫn trống không. Đổi sang tư thế này, mồ hôi chầm chậm chảy dài theo thái dương, rơi vào khóe mắt, dường như cũng nóng bỏng khác thường.
Thường nghe trong lúc hấp hối, người ta sẽ nhớ lại những chuyện đã qua trong suốt cuộc đời. Nhưng lúc này đây, anh thậm chí đã không còn sức mà suy nghĩ nữa.
Giờ này anh chỉ cảm nhận được nhịp hô hấp theo bản năng và ý thức đã dần trở nên mơ hồ của mình. Nhưng liền sau đó, một ngụm khói đặc luồn vào cổ họng khiến anh đột ngột ho khan dữ dội.
Trong vô thức, Lý Kiến Thành cong người lại, gần như tạo thành tư thế quỳ phục. Một tay chống xuống mặt đất nóng hổi, một tay túm chặt ngực áo, ho đến toàn thân run rẩy, mồ hôi và nước mắt đồng loạt tuôn rơi.
Bị khói lửa kí©h thí©ɧ, không ngờ suy nghĩ lại trở về mấy phần. Lý Kiến Thành nhìn chằm chằm mặt đất phía trước, mỉa mai nghĩ, một tiễn xuyên tim trước Huyền Vũ môn có lẽ cũng chẳng thấm vào đâu. Cảm giác nghẹt thở, thì ra mới khiến người ta sống không bằng chết.
Khiến người ta lại mơ hồ chờ mong, chờ mong ngọn lửa kia mau mau bén đến gần, mau mau chấm dứt tất cả.
Cánh tay chống xuống đất đã sắp không chịu đựng nổi, năm ngón tay của Lý Kiến Thành ra sức cắm vào mặt đất nóng bỏng phía trước, thân thể lại rũ xuống từng chút một.
Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên tiếng ngựa hí. Lý Kiến Thành muốn ngẩng đầu lên nhìn xem đây là thực hay ảo, nhưng rồi phát hiện ra bản thân mình đã không thể động đậy.
*****
Lý Thế Dân phi ngựa lao vào vòng lửa, lập tức bị một trận sóng nhiệt ập thẳng vào mặt, gần như không mở nổi mắt.
Hắn thúc ngựa xoay người, đưa tay che trước mắt, vất vả tránh đi. Lát sau hắn quay lại, quét mắt nhìn tình hình xung quanh.
Đại trướng trước mắt đều đã cháy đến tan nát, chỉ còn lại lác đác mấy ngọn lửa nhỏ, trong tầm mắt là một mảnh hoang tàn. Lý Thế Dân kéo cương chạy sang một bên, thầm than mới vừa rồi chém gϊếŧ loạn xạ một trận, sau đó mất phương hướng, chỉ biết nhảy bừa vào biển lửa. Lúc này nhìn quanh, cứ như đã sớm không người.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn lại thấy trong đại trướng cách đó không xa có một bóng người áo trắng đang nằm co quắp.
Dù chỉ thoáng thấy một cái bóng, tim hắn đã nhói lên.
Đại ca……
Đại ca!
Đại ca?!
Không kịp suy xét ý nghĩ này là đúng hay sai, Lý Thế Dân đã xoay người xuống ngựa, gần như lảo đảo chạy tới.
“Đại ca! Đại ca!” Quỳ xuống đất, nâng người lên, Lý Thế Dân nhẹ nhàng lay đầu vai anh, “Đại ca, ta là Lý Thế Dân đây!”
Lý Kiến Thành cúi đầu, vô lực lắc lư theo động tác của hắn. Tóc trên trán rối loạn rủ xuống, che khuất gương mặt, biểu cảm mơ hồ, giữa hai người chỉ có hơi thở dồn dập là đặc biệt rõ ràng. Kế đó, lại ho đến toàn thân run rẩy.
Cảm nhận được khói bụi thốc thẳng vào mặt, Lý Thế Dân đưa tay che miệng mũi, nhanh chóng nhận ra nơi này không thể ở lâu. Hắn không nói gì nữa, chỉ đột ngột ôm ngang lưng anh, xoay người lên ngựa.
Dù sao đi chăng nữa, rời khỏi đây mới là việc cấp thiết nhất.
Lý Thế Dân một tay nắm cương ngựa, một tay vòng qua thắt lưng Lý Kiến Thành, ôm anh kề sát vào ***g ngực mình. Anh ngồi nghiêng sang một bên, dưới lực đạo mạnh mẽ của hắn, đây đúng là một tư thế ôm mặt đối mặt. Lý Thế Dân có thể cảm nhận rõ ràng thân thể anh vô lực dựa vào ngực mình, có thể cảm thấy đầu anh nhẹ nhàng tựa vào vai mình, thậm chí có thể cảm thấy hơi thở dồn dập trong miệng anh đang phả vào cổ mình.
Hơi thở của đại ca…… đối với mình, còn nóng bỏng hơn biển lửa kia rất nhiều.
Lý Thế Dân thở dài một hơi, cố bình ổn tâm tình. Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy ở một góc lửa đã nhỏ dần, không dám do dự, vội vã thúc ngựa chạy qua.
Chạy gần đến nơi, Lý Thế Dân một tay giật mạnh cương ngựa, con lương câu dường như hiểu ý hắn, giơ cao chân trước, nhún người nhảy lên, cả người lẫn ngựa phóng qua bức tường lửa cao đến vài thước, vững vàng tiếp đất.
Nhưng vừa mới dừng chân, trước mắt đã hiện ra một cánh quân Tùy phục sẵn ở đó. Đến lúc này Lý Thế Dân mới phát hiện, dưới tình thế cấp bách, trường kích trong tay mình đã sớm bỏ lại giữa biển lửa.
Hắn nhìn đám nhân mã từ từ tiếp cận trước mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo khác thường. Bàn tay cầm dây cương thả lỏng ra một chút, đặt lên bội kiếm bên hông, nhưng trong lòng cũng thừa hiểu lúc này chỉ e ít khó địch nhiều. Huống chi, còn có Lý Kiến Thành trong lòng.
Lát sau, hắn “xoẹt” một tiếng rút bội kiếm, chỉ vào đám người trước mặt: “Muốn lên thì cùng lên, ta không có thời gian dây dưa với các ngươi!” Dứt lời hai chân kẹp vào bụng ngựa, cả người lẫn ngựa xông lên.
Quân Tùy dù không biết đây là ai, nhưng thấy hắn đơn thương độc mã mà khí thế vẫn hùng hồn đến vậy, mới đầu không khỏi ngẩn người. Nhưng liền sau đó, cũng dàn trận nghênh đón.
Lý Thế Dân vung kiếm chém mấy người, quay lưng lại đã thấy một người xông lên từ phía bên kia, trường thương chỉ thẳng vào người trong lòng mình. Dưới tình thế cấp bách, hắn quẳng kiếm đi, kéo cương ngựa đột ngột nghiêng người, dùng bả vai đỡ lấy thương kia.
Trường thương đâm mạnh vào vai trái, Lý Thế Dân thét lớn một tiếng rồi quay đầu ngựa, nhanh chóng tung cước đá ngã kẻ kia. Hắn rút trường mâu trên lưng ném sang một bên, thầm biết mình đã mất binh khí trên tay, nơi này không thể ở thêm một khắc nào nữa.
“Ya!” Hắn dứt khoát cúi xuống, ra sức che chắn cho người trong lòng, sau đó thúc mạnh vào bụng ngựa, muốn gắng gượng xông ra ngoài.
Dù bao nhiêu đao kiếm xung quanh lúc này đều nhắm cả vào mình.
Nhưng không biết chạy được bao xa, bỗng nghe đằng trước hình như có tiếng ồn ào. Lý Thế Dân định thần liếc qua, đã thấy một cánh quân đánh thẳng vào mặt trước. Người dẫn đầu thấy hắn thì vô cùng sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng lui sang một bên, lệnh cho những người phía sau nhường đường.
Lý Thế Dân lẳng lặng đối diện với người kia, nhưng ngựa vẫn không dừng vó, trong nháy mắt đã phóng vèo qua gã.
Hắn dĩ nhiên nhìn ra ẩn ý trong mắt Đốt Bật: Nơi này đã có ta chống đỡ, ngươi mau dẫn người đi.
Cho nên Lý Thế Dân không hề do dự, giục ngựa chạy như điên, lao thẳng ra khỏi doanh địa. Cho đến khi tiếng binh đao phía sau đã không còn nghe thấy, hắn mới giảm tốc độ, tìm một khoảnh rừng rậm rồi chầm chậm tiến vào.
Dừng lại trước một gốc cây cổ thụ, không khí tĩnh mịch trong rừng khiến hắn nhận ra nhịp thở của người trong lòng không biết đã bình phục từ lúc nào.
“Đại ca?” Hắn không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ thử gọi khẽ một tiếng.
Sau một chốc, Lý Kiến Thành cúi đầu “Ừm” một tiếng, ngữ điệu bình thản, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Thấy đối phương đã khôi phục thần trí, Lý Thế Dân mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn xoay người xuống ngựa, đưa tay ra đỡ lấy cánh tay Lý Kiến Thành: “Nơi này rất an toàn, đại ca hãy xuống đất nghỉ ngơi một lát.”
Lý Kiến Thành cúi đầu, một tay chống lên yên ngựa, hồi lâu mới xoay người. Anh chậm chạp vươn tay, hình như có ý muốn cầm tay Lý Thế Dân. Nhưng liền sau đó, người đã ngã lăn xuống ngựa.
Lý Thế Dân trở tay không kịp, bước lên đỡ anh dậy, gấp gáp gọi: “Đại ca!”
Lý Kiến Thành gắng sức đứng thẳng người lên, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói khẽ: “…… Không sao đâu.”
Nhưng Lý Thế Dân hình như không hiểu anh nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh. Cho đến khi chạm vào tay anh, hắn mới phát hiện ra lòng bàn tay anh đầm đìa mồ hôi lạnh.
Hình như cảm nhận được điều gì, Lý Kiến Thành bất ngờ thu tay, lảo đảo bước lại gần cổ thụ. Sau đó, gắng sức dựa lưng ngồi xuống.
Cử chỉ của anh hết sức thong dong, nhưng mỗi động tác dường như đều hao hết khí lực.
Lý Thế Dân bỗng hiểu ra điều gì. Hắn đột ngột tiến lên, đưa tay vén mấy lọn tóc rủ xuống trên trán anh.
Hắn thấy rõ, Lý Kiến Thành đang nhíu chặt đôi mày. Vẻ mặt ẩn nhẫn thống khổ này, hắn đã từng trông thấy.
Chỉ là lần này Lý Kiến Thành ẩn nhẫn quá mức kín đáo, trên đường đi hắn chưa từng phát hiện ra.
“Đại ca……” Hắn đưa tay ra đỡ vai anh, cố kiềm nén mà hỏi một câu, “Thuốc ở đâu?”
“Không sao đâu……” Lý Kiến Thành lắc đầu, khàn giọng nói, “Chịu đựng một lúc là khỏi.”
Nhưng Lý Thế Dân vẫn nhìn thẳng vào anh, gằn từng tiếng: “Thuốc còn ở trong doanh, phải không?”
Lý Kiến Thành lắc đầu, ra sức lắc đầu. Thật ra anh hiểu rõ, thuốc kia chỉ có công hiệu giảm đau. Tạm thời không dùng cũng chẳng sao, chẳng qua…… chỉ khổ sở một lúc thôi. Cơn đau này, anh vẫn còn chịu được.
Anh không nhiều lời nữa, chỉ đưa mắt nhìn cánh tay trái máu chảy đầm đìa của hắn, cố lấy giọng, chậm rãi nói: “Thế Dân, ngươi hãy băng bó vết thương đi đã.”
Lý Thế Dân nghe vậy, cũng lặng thinh không nói gì, chỉ dựa lưng ngồi xuống, cởi y phục, xé vạt áo lặng lẽ băng bó miệng vết thương. Lý Kiến Thành trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt lướt qua sống lưng nhuốm máu, những vết đao kiếm lớn nhỏ không đều, cùng với miệng vết thương như một lỗ máu nơi đầu vai……
Anh vẫn lẳng lặng nhìn hắn, mãi cho đến khi những cơn đau thắt nối tiếp nhau trong ngực đã trở nên không thể đè nén. Lý Kiến Thành khép mắt, vô thức co người lại, năm ngón tay ra sức túm chặt vạt áo. Tựa như làm thế, có thể tiêu tan cơn đau đi một chút.
Chỉ hận cơn đau này mình đã trải qua hàng trăm ngàn lần mà vẫn không quen được.
Nhưng không biết qua bao lâu, anh lại nghe tiếng ngựa hí. Âm thanh ấy vẫn chói tai, vẫn cao vυ"t như khi nó vang lên giữa biển lửa.
Anh khẽ mở mắt, không ngờ đã thấy Lý Thế Dân leo lên lưng ngựa. Hắn rũ mắt lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt sâu xa lạ thường. Không rõ có phải ảo giác nhất thời hay không, Lý Kiến Thành chỉ cảm thấy vẻ mặt hắn hết sức nghiêm nghị, cứ như đã biến thành con người khác.
“Thế Dân, ngươi……” Lý Kiến Thành vùng vẫy định ngồi dậy, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị đối phương cướp lời.
“Đại ca……” Lý Thế Dân kéo cương, con ngựa giơ cao chân trước, lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh, “Huynh hãy cố chịu đựng thêm chút nữa, Thế Dân sẽ về sớm thôi!”
Dứt lời, không đợi Lý Kiến Thành mở miệng đã kéo cương ngựa phóng đi.
Lý Kiến Thành ngơ ngẩn nhìn cát bụi cuốn lên sau lưng hắn càng ngày càng xa, hướng về chiến trường ngập trong biển lửa mà trước đó không lâu hai người mới liều mạng trốn thoát.
Đột nhiên cảm thấy ngực mình giống như bị ai đó khoét đi một mảng, cơn đau ấy không thể diễn tả bằng lời.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Thịnh Đường
- Chương 20