Chương 14

Editor: Khúc Nam, Thanh Du

Beta: Thanh Du

*****

Lý Kiến Thành tỏ ra bình tĩnh khác thường, trong nháy mắt bị người kia ôm vào lòng, thân thể anh thậm chí không hề mảy may run rẩy.

Đốt Bật có chút bất ngờ, lại có phần bất đắc dĩ. Đến khi đã buông cái ôm thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước kia, gã nghe Lý Kiến Thành khẽ cười nói: “Thì ra món nợ ân tình này lại dễ dàng hoàn trả như thế.”

Đốt Bật cười dài, nói: “Ta vốn không có ý gì khác với ngươi.”

Lý Kiến Thành nghe vậy cũng chỉ mỉm cười hết sức bình thản, khiến người ta không sao nhìn ra trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Đốt Bật nhìn anh rất lâu, cuối cùng thở ra một hơi dài: “Đêm đã khuya rồi, ta xin cáo từ trước.”

Lý Kiến Thành đứng dậy, “Để Kiến Thành tiễn đại ca ra cửa.”

“Không cần đâu,” Đốt Bật khoanh tay. Vừa xoay người đi, lại do dự chốc lát, quay đầu nói, “Thật ra…… lần này thấy ngươi bình an vô sự là ta đã vui lắm rồi.” Nói đoạn gã mới chính thức xoay người rời đi, chỉ để lại một tiếng thở dài khẽ đến không thể nghe thấy.

Lý Kiến Thành nhìn bóng dáng Đốt Bật dần dần tan biến trong bóng đêm rồi mới xoay người ngồi xuống.

Chén trà trước mặt đã nguội ngắt, dưới làn gió hiu hiu, bóng trăng hạ huyền in trong đó cũng rung rinh không rõ hình hài.

Lý Kiến Thành lặng lẽ nhìn nó hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười bất đắc dĩ.

Những lời Đốt Bật chưa bao giờ nói ra, mình đã nhìn thấu rõ ràng trong ánh mắt gã. Tiếc thay…… kiếp trước bị chính người mình tin tưởng sát hại, kiếp này người mình muốn tin chung quy lại là địch. Nếu nói Lý Kiến Thành quá mức vô tình, chi bằng trách thiên ý…… muốn trêu người.

*****

Đốt Bật vừa ra khỏi cửa viện một bước, đã thấy một cái bóng đen đứng ngay cạnh.

Bước chân hơi chững lại, cuối cùng vẫn tiến lên.

“Nhị công tử.” Thu lại những xúc cảm vừa khơi lên trong tâm trí, giờ này mở miệng, nét mặt đã khôi phục như ngày thường.

Lý Thế Dân nhìn gã, mãi không mở miệng.

Đốt Bật rũ mắt, nhìn xuống cành cây gãy nằm gần chân hắn. Cành cây to bằng cánh tay người, bên trên còn mọc thưa thớt vài chiếc lá lại bị bẻ xuống như chơi, lặng lẽ nằm lại trong bóng đêm. *em không mang kiếm nhưng đã chuẩn bị vũ khí đầy đủ để oánh người =))*

Gã lại quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy địch ý của Lý Thế Dân, bỗng cảm thấy nếu mình cũng có vài phần nhuệ khí trẻ trâu như hắn, thì vừa rồi lâm trận có lẽ đã không vội lùi bước.

Gã cười cười, điềm nhiên như không: “Nhị công tử tới tìm thế tử phải không? Đêm đã khuya rồi, y ở trong đó, vào mau đi sớm.” Dứt lời chắp tay thi lễ, đi qua trước mặt đối phương.

“Ngươi không xứng.” Người phía sau chợt nói.

Đốt Bật nghe vậy liền ngừng chân, nhưng không ngoảnh đầu. Gã cúi đầu mỉm cười, đáp: “Theo như ta thấy, trên đời này không có ai xứng.” Dứt lời cũng không nán lại, sải bước đi thẳng. *mình rất muốn chế thành “nếu ta không xứng thì trên đời này không còn ai xứng nữa =))*

Lý Thế Dân câm nín nhìn gã rời đi. Hồi lâu, hắn mới xoay người, vươn tay chậm rãi vịn vào một nhánh cây trước mặt.

Hắn chỉ cảm thấy lúc này đây, dường như mình đã không còn là Lý Thế Dân nữa. Lý Thế Dân xưa nay chưa từng sợ hãi thứ gì, dẫu đứng trước thiên quân vạn mã cũng không mảy may nao núng. Mười mấy năm trôi qua, hắn chưa từng lùi bước trước chướng ngại nào. Mỗi thành trì hắn dụng tâm đánh hạ, mỗi viên đại tướng hắn gϊếŧ, bất luận sự tình ở giữa có phức tạp đến đâu thì chung quy vẫn chưa bao giờ thất thủ.

Nếu đổi lại là Lý Thế Dân thì tại khoảnh khắc chứng kiến đại ca bị người khác ôm vào lòng, chắc chắn hắn sẽ xông thẳng vào, một đao gϊếŧ chết gã người Hồ kia. Mà không giống bản thân mình lúc này, chỉ dám đứng đằng xa nhìn trong tuyệt vọng.

“Rắc” Một tiếng, cành cây nắm trong tay đột ngột gãy làm đôi. Lý Thế Dân buông tay, nhẹ nhàng đặt cành cây gãy kia xuống bên chân.

Mỉm cười bát đắc dĩ, dường như vừa rồi năm ngón tay đã dùng hết khí lực, giờ này khắc này, toàn thân bỗng cảm thấy rã rời.

Quay người lại, dựa lưng vào cổ thụ trượt xuống từng chút một, nỗi mệt mỏi trào dâng như thủy triều, trong óc rối như tơ vò.

Vừa rồi mượn hơi rượu xông vào đây, nhưng bị dội cho gáo nước lạnh này, hắn đã từ từ hồi tỉnh. Vả lại dù mình có thật sự nảy sinh suy nghĩ này hay không, dù vừa rồi xông vào gϊếŧ chết gã người Hồ kia, dù bày tỏ tâm ý ôm ấp bấy lâu nay, nhưng sau đó thì sao?

Đối phương có lẽ sẽ cười xòa: “Thế Dân, nói đùa cũng phải có chừng mực.” Có lẽ sẽ lạnh lùng liếc nhìn hắn mà đáp: “Nếu ngươi còn nhắc lại việc này, hai ta sẽ không thể tiếp tục làm huynh đệ.”

Dù sao cũng không phải câu trả lời mình hằng mong đợi.

Dù sao thì đối với đại ca, hắn cũng chẳng quan trọng như lâu nay vẫn tưởng.

Lý Thế Dân chầm chậm co người, vùi mặt vào cánh tay. Không biết là do hơi rượu chưa tan hay do bóng đêm này quá tối tăm lạnh lẽo, hôm nay mình lại trở nên hèn nhát như thế, hèn nhát đến nỗi bản thân mình cũng phải khinh bỉ.

Nhưng…… hắn đã không thể thoát ra ……

Nếu không nhờ cảnh tượng bắt gặp hôm nay, có lẽ hắn sẽ không thể chân chính hiểu rõ, thì ra mình đã đắm chìm sâu đến thế ……

Đáy lòng Lý Thế Dân ra sức đè nén xúc cảm, tự nhủ với mình thứ cảm xúc này chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi. Qua ngày hôm nay, cho đến ngày mai, mọi thứ còn có thể trở lại như thưòng.

“Thế Dân?” Nhưng vào đúng lúc này, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng gọi khẽ.

Lý Thế Dân đột ngột ngẩng đầu, thấy Lý Kiến Thành hơi cúi xuống, chăm chú nhìn mình. Dưới ánh trăng mờ ảo, trên gương mặt nhu hòa thoáng ẩn hiện nét kinh ngạc.

Gương mặt ấy, đã gần trong gang tấc.

Lý Thế Dân ngơ ngẩn nhìn anh, một cảm giác thôi thúc không thể áp chế bắt đầu lan ra khắp người.

Hắn biết, mọi thứ đã không thể trở lại như trước.

Đã, quá muộn rồi.

“Thế Dân, sắc trời đã muộn,” Lý Kiến Thành thấy hắn đứng ngây ra như tượng, liền nhíu mày hỏi: “Ngươi còn đứng đây làm gì?”

“Đại ca, ta…” Ánh mắt hoảng hốt của Lý Thế Dân bỗng có thần trở lại, hắn cúi xuống, chậm rãi lắc đầu.

Lý Kiến Thành không hiểu vì sao hắn lại có hành động này, nhưng trước khi anh kịp mở miệng hỏi thì đáp án cũng đã bày ra trước mắt.

Lý Thế Dân đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, sau đó vươn một tay kéo mạnh ống tay áo của anh. Lý Kiến Thành bị bất ngờ, dưới sức kéo mạnh mẽ của hắn, thân thể liền ngả nghiêng, ngã về phía trước.

Đất trời đảo lộn, Lý Kiến Thành chỉ cảm thấy mình bị ôm lấy, lăn vào bụi cỏ. Đến khi anh mở được mắt ra thì bản thân đã nằm ngửa trên đất, trước mắt là khuôn mặt gần trong gang tấc của Lý Thế Dân.

“Thế Dân, ngươi đang…” Những lời trách cứ vừa tới đầu môi, trong khoảnh khắc trông thấy đôi mắt của người kia, lại lập tức im bặt.

Trong đôi mắt hừng hực như thiêu đốt kia ẩn chứa điều gì, lúc này đây anh là người hiểu rõ hơn ai hết.

Lý Thế Dân nhìn người dưới thân mình, cảm nhận được sự im lặng của anh, cảm nhận được ánh mắt anh thoáng chốc trở nên nghiêm túc, trong lòng khe khẽ nhói đau. Hắn cười chua xót, đoạn cúi thấp người, ghé sát tai đối phương nói tiếp lời còn dở dang khi nãy.

“Đại ca… Ta muốn huynh…”

Thân thể Lý Kiến Thành lập tức cứng ngắc, nhưng cũng không nói gì. Lý Thế Dân nhắm mắt, vùi đầu lên cổ đối phương, nhẹ nhàng hít thở. Lẫn trong hương cỏ xanh thoang thoảng, hắn cảm thấy mình đang bị hơi thở của đại ca vây quanh. Thứ hơi thở vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, hắn đã mong nhớ bao năm qua, nhưng dường như vẫn chưa bao giờ thật sự chạm tới được.

Lúc này, bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của Lý Kiến Thành: “Từ bao giờ ngươi đã… bắt đầu nảy ra ý niệm này?”

“Đại ca… Ta không tin huynh chưa từng phát hiện ra…” Lý Thế Dân tự cười nhạo, trong lúc nói chuyện cũng không ngừng lưu lại vô số vết hôn trên cổ đối phương.

“Lý Thế Dân, ngươi… đừng có làm càn…” Thân thể Lý Kiến Thành run lên, giãy dụa muốn đẩy hắn ra. Nhưng vết thương trên vai trái vẫn chưa lành, không tiện cử động, hơn nữa thân thể đối phương còn đang đè nặng trên người, vững như bàn thạch, không hề xê dịch đi chút nào.

“Đại ca, có lẽ trong mắt huynh ta chẳng qua chỉ là nhị đệ,” Lý Thế Dân vươn tay nắm cổ tay phải của Lý Kiến Thành, đặt sang bên người anh. Cúi đầu, hắn nhặt một lọn tóc đen của Lý Kiến Thành, quấn quanh đầu ngón tay, hít nhẹ, “Nhưng huynh không biết, bao năm qua… ta lại chưa từng coi huynh là đại ca.”

Những lời hắn chôn sâu trong tâm khảm bấy lâu nay, cuối cùng đã nói ra khỏi miệng. Lòng Lý Thế Dân có phần thoải mái, hắn biết, thứ tình cảm này nếu còn tiếp tục đè nén, bản thân hắn sớm muộn cũng sẽ bị nó bức cho phát điên.

Có lẽ… lúc này đây, mình đã điên thật rồi.

Nhưng đúng lúc đó, người nằm dưới bỗng ngừng giãy giụa. Lý Thế Dân thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn Lý Kiến Thành. Đôi mắt anh trong bóng tối dường như đặc biệt ngời sáng, lại mông lung như cách một tầng sa mỏng. Sự kinh ngạc và giận dữ trong mắt dần biến mất, cuối cùng trở nên bình lặng như nước.

Lý Kiến Thành biết, nếu so sức mạnh thì anh chắc chắn không phải đối thủ của Lý Thế Dân. Anh chậm rãi nâng tay phải mình lên, kéo theo cả bàn tay đang siết chặt của Lý Thế Dân, chắn ngang giữa hai người. Ánh mắt anh sắc bén và quyết tuyệt, khi lên tiếng, giọng nói cũng mang theo vẻ lạnh lùng xa cách.

“Nếu hôm nay ngươi dám làm việc này, về sau sẽ không thể quay đầu nữa.” Anh nhìn Lý Thế Dân, gằn giọng nói từng tiếng, “Thế Dân… Ngươi phải hiểu rõ.”

Hàn quang trong mắt anh tựa như lưỡi dao sắc, mạnh mẽ đâm vào lòng, đau thấu xương tủy. Lý Thế Dân nghe vậy chỉ cúi đầu cười khẽ một tiếng, đến khi ngẩng lên nhìn Lý Kiến Thành, ánh mắt đã trở nên hết sức chân thành.

“Đại ca, dù hiện giờ ta dừng lại, chắc chắn huynh cũng không tha thứ cho ta.”

Vừa nói, hắn vừa cúi đầu hôn xuống, chặn lại đôi môi đối phương.

Hắn đã suy nghĩ hơn mười năm, làm sao không hiểu rõ điều đó? Chính vì hiểu quá mức rõ ràng, mới khiến bản thân luôn vì hèn nhát và do dự mà chần chừ không dám nhìn thẳng vào thứ tình cảm đã không thể khống chế trong lòng mình.

Cho đến hôm nay mới chấm dứt…

Hôn Lý Kiến Thành, không phải hắn chưa từng thử, chỉ là lần đó hắn phải cẩn thận, lo lắng không yên, chẳng dám làm càn quá mức. Mà giờ phút này hắn đã không cần phải lo lắng điều gì nữa!

Cạy mở hàm răng, môi lưỡi dây dưa, Lý Thế Dân liền cảm thấy trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa đó thiêu cháy toàn bộ chút lý trí còn sót lại, chỉ còn lại thứ du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất, chân thành nhất, thôi thúc hết thảy hành động của hắn.

Hắn cởi loạn xạ vạt áo đối phương, chậm rãi nhắm mắt, trải những nụ hôn xuống cổ, không muốn bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Những nơi môi hắn lướt qua đều lưu lại những vết răng hỗn loạn. Đυ.ng chạm gần gũi như thế, hắn có thể cảm nhận rõ ràng thân thể đại ca đang run rẩy, khẽ khàng mà ẩn nhẫn, càng thêm kí©h thí©ɧ hưng phấn khó thể kìm nén trong hắn.

Không cần ngẩng đầu cũng tưởng tượng được dáng vẻ đối phương cắn môi ra sức chịu đựng. Nhưng đến khi Lý Thế Dân ngẩng đầu trông lên từ thắt lưng anh, lại phát hiện Lý Kiến Thành đang bình thản nhìn mình.

Dù còn tồn tại chút yếu ớt và chịu đựng khó che dấu được, nhưng ánh mắt kia vẫn lạnh tựa băng giá.

Tuy thân thể đã không còn chống cự, nhưng chẳng phải ánh mắt ấy đã đủ biểu lộ tất cả sao? Lý Thế Dân tự cười nhạo trong lòng một tiếng, lại giữ chặt gáy đối phương, tiếp tục hôn xuống.

Trong lúc hôn môi, không cần nhìn vào cặp mắt kia làm gì.

Hắn không hối hận, hắn tuyệt không hối hận.

Mang theo suy nghĩ đó, đầu ngón tay hắn chậm rãi trượt dài theo thân thể Lý Kiến Thành, cuối cùng dừng lại bên hông. Không hề gặp phải sự chống cự, hắn bày ra dáng vẻ nguyên sơ nhất của đối phương, sau đó gấp rút tiến vào.

Lý Kiến Thành thét lớn một tiếng, sau đó không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Cảm giác thân thể dung hòa, cảm giác được hợp thành một thể với đại ca, tuyệt vời tới mức khiến hắn phát điên. Lý Thế Dân gần như mê muội, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình kết hợp, tiến vào trọn vẹn rồi lại rời đi trọn vẹn. Chỉ làm như vậy, hắn mới có thể khắc sâu cảm giác này xuống đáy lòng, khắc sâu vào thân thể đối phương, khiến anh muốn quên cũng không thể quên được.

Lý Kiến Thành hơi ngửa đầu, thân thể vô lực nảy lên theo từng chuyển động của người kia, những đường cong mang vẻ đẹp mong manh đến tận cùng dưới ánh trăng. Hai tay anh siết chặt đám cỏ gần đó, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn trời, trong mông lung lộ ra hàn quang sắc bén.

Lý Thế Dân hận ánh mắt đó, hắn không tin vào lúc này Lý Kiến Thành vẫn có thể bình tĩnh đến thế, quyết tuyệt đến thế. Như muốn trả thù, hắn đột ngột tăng lực đạo, hung ác đâm về phía trước, mỗi lần đều đυ.ng tới nơi sâu nhất. Hắn vừa di chuyển vừa chăm chú nhìn vào mắt Lý Kiến Thành, muốn xem dáng vẻ quật cường như vậy còn duy trì nổi bao lâu; muốn xem ánh mắt sắc bén kia sau khi tan nát sẽ trở thành thế nào.

Lý Kiến Thành cắn môi ngăn đi mọi tiếng rêи ɾỉ, nhưng chung quy vẫn không đè nén được tiếng thở dốc ngày càng nặng nề. Giữa đêm khuya vắng lặng, tiếng thở dốc đó lên xuống theo từng chuyển động của Lý Thế Dân. Giống như người rơi xuống nước coi hít thở là phương thức cầu sinh cuối cùng, tiếng thở dốc ấy cũng là cách phát tiết duy nhất của Lý Kiến Thành lúc này.

Nhưng âm thanh này đối với Lý Thế Dân lại chính là loại xuân dược lợi hại nhất, dưới tiếng thở dốc hòa trộn vào nhau của hai người, hắn càng chuyển động nhanh hơn, cuối cùng phát tiết toàn bộ vào thân thể đối phương.

Đến lúc này, Lý Kiến Thành cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, khẽ rên lên một tiếng. Lý Thế Dân nghe thấy, trong lòng rung động, liền giữ nguyên tư thế thân thể tiếp xúc mà cúi xuống hôn lên môi đối phương lần nữa.

Đang hôn, gió đêm bỗng nổi lên, Lý Thế Dân cảm thấy người dưới thân đột ngột run rẩy. Hắn nhổm người dậy, vươn tay vuốt ve khắp thân thể đối phương.

Trải qua ân ái, khắp thân thể đều trở nên vô cùng mẫn cảm. Khi nãy Lý Kiến Thành đổ rất nhiều mồ hôi, giờ bị gió thổi qua, người không ngừng run rẩy vì lạnh. Lý Thế Dân cảm thấy tay mình như chạm vào băng giá, mới chợt nhận ra đêm bắt đầu trở lạnh.

Hắn đột ngột đứng lên, bọc qua quýt Lý Kiến Thành trong lớp quần áo rồi cúi người ôm anh vào lòng. Hiện giờ Lý Kiến Thành đã chẳng còn sức lực, cũng không giãy dụa nữa, chỉ khép hờ hai mắt, khe khẽ thở dốc.

Lý Thế Dân cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai anh, hạ giọng nói: “Đại ca, ngoài trời đã lạnh, chúng ta vào nhà thôi.”

Không thấy đối phương đáp lời, hắn cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn chân trời ngập tràn ánh sao, giọng nói nhỏ như tiếng thở dài: “May mà đêm nay… vẫn còn rất dài…”

Sau đó hắn ôm chặt đối phương, xoay người bước vào phòng.

Lời tác giả: Mọi người hãy chơi một trò chơi với tui đi...... =w=

Ví dụ, nếu các thím muốn nói “Đại ca thật đẹp o( ̄ヘ ̄o#) ” thì không thể nói thẳng ra như thế, phải nói “Đại ca chẳng đẹp tí nào o( ̄ヘ ̄o#) ”

Nếu các thím muốn nói: “Nhị ngốc rõ là trung khuyển o( ̄ヘ ̄o#) ” cũng không được nói thẳng ra như thế, phải nói “Nhị ngốc cóc có miếng trung khuyển nào o( ̄ヘ ̄o#) ”

Nếu các thím muốn nói: “A!! Thịt!!”, tuyệt đối không được nói thế, phải nói “A!! Chương này rõ ràng không có thịt!!”

……

Các thím hiểu mà các thím hiểu mà các thím hiểu mà các thím hiểu mà các thím hiểu mà các thím hiểu mà…..

Vì sự nghiệp hài hòa vĩ đại… Chúng ta hạ giọng…hạ giọng…Các thím xem tóm tắt của tui chong xáng vậy cơ mà…

Chương này không có tí thịt nào o( ̄ヘ ̄o#) Các thím cũng chẳng moe tí nào o( ̄ヘ ̄o#)

(Bà lảm nhảm cái gì vậy trời, tui không hiểu =)))