Chương 4: Ngươi không cần lo lắng (4)

Hà gia không có bắt bẻ, Hà gia không có cơm cháy, nhưng người ít nhàn rỗi như hai ông cháu Quách gia!

Hiếm khi nhìn thấy tiểu chất nữ tinh quái của mình có lúc u sầu, Quách Ấu Minh đi qua ôm người lên cười hỏi nàng: "A Hàm nhà chúng ta đang phiền muộn cái gì thế?"

Thế hệ Tam Nương đặt tên đều theo ngày, đại huynh của nàng tên là Quách Dật, đến phiên nàng được một chữ Hàm, ý là lúc trời sắp sáng.

Nghe nói nương nàng lúc sinh vất vả lắm đến hừng đông mới sinh nàng ra.

Trong nhà nhiều người cũng nhiều miệng, bình thường gọi nàng là Tam Nương có, mà gọi nàng là Hàm Nương cũng có, gọi nàng là A Hàm cũng có nốt, lúc còn nhỏ Tam Nương đã phải mất một thời gian dài mới hiểu được những xưng hô này đều là gọi nàng.

Thân thể đột nhiên bị bay lên, tầm nhìn của Tam Nương thoáng cái đã mở rộng hơn không ít. Nàng không hề hoảng hốt trực tiếp đưa tay vòng quanh cổ bát thúc nhà mình, ngoài miệng còn không quên nói chuyện mình đang phiền não với bát thúc.

Chủ yếu kể vẫn là cuộc đối thoại giữa nàng và nương.

Tìm một trượng phu tốt, sau đó thì sao?

Sau đó sinh nhiều con cái, không ngừng mang thai không ngừng sinh, không ngừng mang thai không ngừng sinh.

Phu thê ân ái đều muốn như vậy sao? Nàng không muốn làm phu thê ân ái với người khác, mỗi ngày cô đều có rất nhiều chuyện khác muốn làm.

Quách Ấu Minh bị tiểu chất nữ nhà mình nói đến ngây người.

Năm nay hắn ta đã mười bốn tuổi, mỗi ngày đều thích đi tới đi lui ở phường Trường An, vui chơi dự yến tiệc, duy chỉ có không thích tập võ đọc sách, đại biểu điển hình của con cháu quan lại sa đọa của Đại Đường.

Kết quả tiểu chất nữ năm tuổi của hắn ta đã bắt đầu suy nghĩ vấn đề lấy chồng sinh con rồi!

Quách Ấu Minh có chút dở khóc dở cười, không nhịn được cọ mũi nàng trêu chọc nói: "Ngươi mới mấy tuổi, đã cân nhắc đến kết hôn sinh con, thật sự là không có chút ngại ngùng gì mà."

Tam Nương căng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc (nhưng giọng nói non nớt) nói với bát thúc của nàng: "Người không lo xa, nhưng phải lo trước mắt!"

Quách Ấu Minh nghe thấy mà líu lưỡi, điên cuồng ôm Tam Nương chạy đi tìm tổ phụ Quách gia hiến bảo.

"...Ha ha ha ha ha, ngài không biết đâu, nàng lại lập tức trả lời ta một câu "Người không lo xa, nhưng phải lo trước mắt", cũng không biết cái đầu nhỏ này của nàng rốt cuộc mọc ra thế nào, câu này ta nghe chưa từng nghe!"

Tổ phụ Quách gia nghe vậy quai hàm giận run, cuối cùng không nhịn được mà tức giận mắng: "Đây là câu trong《Luận Ngữ》, ngươi chưa từng nghe mà còn đắt ý đúng không? Chép 10 lần《Luận Ngữ》 cho ta, chép không xong đừng hòng ra ngoài!"

Mắng xong ông ấy còn vẫy vẫy tay với Tam Nương.

"Hàm Nương ngươi lại đây, đừng ở cùng với bát thúc không được tích sự gì của ngươi, đỡ phải giống như hắn ta vô công rỗi nghề."

Tam Nương chạy bước nhỏ nhào vào trong ngực tổ phụ nàng, ngoan ngoãn nhìn trộm tổ phụ nàng đang nhìn về phía bát thúc nhà mình.

Chỉ thấy bát thúc nghe hai chuyện cấm túc chép sách mà cả người nhìn như tượng đất, thoáng cái không còn linh hồn.