Chương 9: Có phải ta tới không đúng lúc hay không?

Editor: Mermer789

Sau khi dáng người thướt tha của Minh phu nhân bị trói như vậy, quả thực có chút mê người, Sở Lương hoàn toàn không dám đưa tay ra giúp đỡ.

"Sở thiếu hiệp, ngươi không định cởi trói cho phu nhân ta trước sao?" Minh viên ngoại hỏi.

"Cái này.." Sở Lương nói: "E rằng không thể được."

Tiếp theo, hắn nói ra chuyện Minh phu nhân là yêu vật.

"..."

Minh viên ngoại nghe xong thì hoảng sợ: "Phu nhân ta là yêu vật? Làm sao có thể? Ngươi.. ngươi đừng ngậm máu phun người!

Sở Lương nói:" Nếu Minh viên ngoại không tin, ta có biện pháp khiến cho lệnh phu nhân hiện ra nguyên hình. "

" Không cần! "Từ lúc Minh viên ngoại bước vào cửa, Minh phu nhân vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên quát lên một tiếng, làm cho Sở Lương đã lấy ra viên gạch được một nửa lại cất vào.

" Tướng công, thật ra.. Ta vẫn luôn không dám thanh minh với chàng. "Minh phu nhân trầm giọng nói:" Thật ra ta chính là yêu. "

" A? Này này này.. Chuyện này làm sao có thể, nàng dịu dàng thiện lương thế kia.. "Minh viên ngoại vẫn không chịu tin tưởng.

" Ai nói yêu đều là độc ác đâu? "Khi Minh phu nhân ngước mắt lên lần nữa, lệ đã chảy dài trên mặt.

" Ta và cha mẹ huynh trưởng, từ nhỏ đã sinh sống ở trong núi ngoài thành, mặc dù ta là yêu vật nhưng cũng chưa bao giờ dám hại đến nửa mạng người. Chúng ta đã sống như vậy gần trăm năm, cho đến một ngày, ta gặp được chàng.. "

" Ta? "Minh viên ngoại sững sờ.

" Không sai, chính là chàng. "Minh phu nhân dịu dàng nhìn hắn:" Tất nhiên là chàng không nhớ rõ, ai sẽ nhớ rõ hai mươi năm trước bản thân mình đã cứu một tiểu sơn miêu đâu? "

" A, đó là nàng! "Minh viên ngoại thốt lên.

" Đúng vậy, lúc đó, ta chưa hoàn thành việc tu luyện của mình, ở trong núi gặp một con sói hung ác, suýt nữa đã bỏ mạng. Ta chạy trốn vào một chỗ trong khu rừng lại bị sập bẫy của thợ săn, khi đó, một tiểu thiếu niên đi ngang qua, cứu ta xuống dưới. "Minh phu nhân dịu dàng nói.

" Năm đó tuổi tác ta còn nhỏ, có một ngày ta thực sự không muốn đọc sách, vì vậy ta đã trốn khỏi học đường, đi vào núi du ngoạn, cứu một con tiểu sơn miêu rất đáng yêu.. Ta nhớ rõ! "Minh viên ngoại liên tục gật đầu:" Ta còn muốn mang nàng về nhà điều trị, không nghĩ tới nàng hết nguy hiểm liền chạy đi mất. "

" Sau đó, ta nỗ lực tu hành, phải mất thêm mười năm ta mới thành thạo thuật biến thành người. "Minh phu nhân nhìn trượng phu chăm chú:" Thậm chí ta còn không dám báo với huynh trưởng, gấp không chờ nổi xuống núi vào thành đi chơi, không thể ngờ được, lại có thể trong chốc lát gặp được chàng. Chàng trưởng thành, nhưng vẫn như xưa vậy. "

" Ta cứ nghĩ đó là lần gặp đầu tiên của chúng ta, không thể ngờ được.. thì ra là lần thứ hai. "Minh viên ngoại bừng tỉnh nói.

" Đúng vậy, sau đó, ta cùng chàng yêu nhau, thành thân, hết thảy mọi thứ như một giấc mơ. Quả thực ta không thể tin được, hóa ra là cuộc sống làm người lại hạnh phúc đến vậy. "Minh phu nhân cười khổ:" Cho đến một ngày kia, ta đã mang thai. "

" Phu nhân nàng.. Nàng có thể mang thai ư? "Minh viên ngoại lại bất ngờ.

" Tất nhiên là có thể, chỉ là ta không dám.. "Minh phu nhân nói:" Bởi vì ta không có cách nào chân chính đắc đạo hóa thành người, ta mang thai chính là một yêu thai. Chỉ cần sinh đứa trẻ ra, thân phận của ta cũng sẽ bị bại lộ ngay lập tức.. Cho nên ta gạt chàng nói là về nhà mẹ đẻ, nhưng thật ra.. Là bí mật lên núi gϊếŧ chết đứa nhỏ. "

" Phu nhân nàng.. "Minh viên ngoại nắm tay nàng, nước mắt nước mũi đan xen:" Cho dù nàng là yêu vật thì sao? Mấy năm nay nàng và ta tình thâm nghĩa nặng, làm sao có thể bởi vì nàng là yêu mà hóa thành giả dối ư? "

" Không thể tưởng tượng được, con của chúng ta lại biến thành oan linh.. "Minh phu nhân buồn bã nói:" Ta vì chuyện này mà bị bại lộ, nghĩ đến cũng là báo ứng đi. "

" Không! "Minh viên ngoại khóc ròng nói:" Nàng có làm gì sai đâu? Nếu có quả báo, cũng nên ở trên người ta!

"Đời này có thể cùng chàng mười năm duyên phận, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi." Minh phu nhân nhìn về phía Sở Lương, "Muốn gϊếŧ muốn chém, thì đến đây đi."

"Không được, không được!" Minh viên ngoại đột nhiên quỳ trên mặt đất, túm lấy Sở Lương: "Sở thiếu hiệp! Ta nguyện tặng toàn bộ tài sản cả nhà cho ngươi, đổi lại ngươi cho hai người phu thê ta một con đường sống sót, cầu xin ngươi! Buông tha cho phu nhân nhà ta!"

Sở Lương nhìn đôi nam nữ thâm tình trước mặt, ánh mắt thâm thúy.

Bây giờ hắn gϊếŧ Minh phu nhân chỉ bằng một nhát kiếm là hoàn toàn hợp tình hợp lý. Yêu vật sống trong thành trì Nhân tộc, vốn chính là chuyện không thể dung thứ.

Quay đầu lại còn có thể đạt được khen thưởng từ Bạch Tháp.

Nếu buông tha nàng, cầm gia sản của Minh viên ngoại rời đi.. Cũng chưa chắc không phải là một lực chọn hoàn hảo. Cho dù những người giàu có bình thường, khối tài sản gia đình tích lũy được qua mấy thế hệ này cũng không dễ dàng đạt kiếm được.

Dù thế nào thì đó cũng là kiếm được từ máu mà ra.

Nhưng là..

Sở Lương không chút do dự lắc đầu.

Đúng lúc ánh mắt phu thê hai người có chiều hướng tuyệt vọng, ngay sau đó hắn lại nói: "Nếu Minh phu nhân thực sự chưa từng làm hại ai, vậy phu thê hai người hãy theo ta về sơn môn một chuyến. Có lẽ.. Ta có thể giúp đỡ Minh phu nhân thỉnh phong."

"Phu nhân, ngươi cũng không hy vọng Minh viên ngoại và ngươi mất đi tất cả phải không?"

Sở Lương nhìn dây đỏ trói chặt Minh phu nhân, nói như thế.

"Sở thiếu hiệp nguyện ý thỉnh phong cho ta?"

Nghe được ý đồ của hắn, Minh viên ngoại có khả năng không hiểu nhiều lắm, Minh phu nhân lại rất đỗi kinh ngạc. Không ngờ người thiếu niên trước mắt này lại nguyện ý trợ giúp chính mình như thế.

Lúc này nàng muốn cùng Minh viên ngoại quỳ xuống, Sở Lương nhanh chóng thu hồi dây trói yêu trên người nàng, nếu không cảnh tượng kia thoạt nhìn thực sự có chút kỳ quái.

Thỉnh phong.

Cũng không phải là loại hình Cổ pháp linh tinh để phong yêu, mà chỉ là lấy một phần đóng dấu cho một con yêu lương thiện, để cho nó có khả năng sống tự do tự tại trong thành trì vương triều của nhân loại, tương đương với cho nó một phần hộ tịch.