Hành động của Minh viên ngoại cũng được coi là nhanh, ngày thứ hai đã chạy ra đạo quan bên ngoài thành tìm kiếm sự giúp đỡ.
Bình thường những đạo quan chùa miếu có hương hỏa phồn thịnh này, không phải có người tu hành đóng quân thì cũng sẽ có chút liên lạc với một tòa Tiên môn, nếu không cũng không có cách nào mở rộng được.
Tòa đạo quan ngoài Hình Châu thành này có liên hệ mật thiết với Thục Sơn phái, cho nên nhiệm vụ giúp đỡ này cũng đến Hoán Kiếm các đến Thục Sơn trước tiên.
"Ừm.." Sở Lương nghe vậy, trầm tư một lát.
Loại chỉ xuất hiện vào ban đêm này.. Từng bước một tiến về phía trước thăm dò.. Không giống như là yêu mà lại giống như là Linh, cũng chính gọi là "Quỷ".
Dù sao nếu như yêu vật có thành tựu tu vi, linh trí không khác với người thì làm việc cũng sẽ không khó nắm bắt như vậy. Chỉ quỷ vật có tu vi không cao, bởi vì chúng đã chết một lần cho nên linh trí thiếu sót, mới có thể bị oán niệm khi còn sống thúc giục làm ra một số cử động kỳ quái.
Giống như là con mèo yêu này..
Có khả năng là một con Miêu Linh đã chết đi.
Nghĩ tới đây, Sở Lương bèn hỏi: "Mấy ngày trước ở trong phủ có từng đánh chết mèo không?"
"Tất nhiên là chưa từng.." Minh viên ngoại lắc đầu nói: "Phu nhân nhà ta vô cùng có lòng nhân ái, luôn luôn đối xử tử tế với động vật. Nàng ấy vẫn luôn luôn phái gia đinh dốc lòng nuôi nấng mèo hoang chó hoang lang thang xung quanh."
* * *
Lúc Sở Lương đi vào cũng đã là buổi chiều, hỏi một chút tình huống cụ thể dò xét lại bốn phía xung quanh một chút thì trời đã gần tối.
Trong phủ vội vàng mở tiệc khoản đãi.
Dù sao lại muộn một chút nữa, miêu yêu cũng sẽ xuất hiện.
Không cần phải nói một bữa yến tiệc đầy món ăn mỹ vị và quý hiếm được bầy ở trên bàn, Minh viên ngoại và Sở Lương ngồi ở chỗ kia, sau lưng đều có một thị nữ phục vụ, bên trên đều là những món ngon mà tuyệt đối ở Ngân Kiếm phong chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Chẳng qua là đợi một lúc lâu, người còn chưa tới đủ, lại có thị nữ đến báo: "Lão gia, phu nhân nói thân thể của ngài ấy khó chịu lại hơi nặng nên thực sự không có cách nào để tới đây dự tiệc, xin Sở thiếu hiệp và lão gia chớ trách."
"A.." Gương mặt Minh viên ngoại lập tức lo lắng, đứng dậy, nhìn Sở Lương một chút, xin lỗi nói: "Sở thiếu hiệp chớ trách, ta đi xem phu nhân nhà ta một chút, đi một chút sẽ trở lại ngay."
Dứt lời, hắn ném Sở Lương ở chỗ này rồi lon ton chạy về phía hậu viện.
Sở Lương cũng không buồn bực, chẳng qua chỉ mỉm cười nói: "Tình cảm của Minh viên ngoại và phu nhân thật sự tốt."
"Đúng vậy." Thị nữ bên cạnh hơi hâm mộ nói: "Lão gia nhà ta và phu nhân thành thân đã mười năm nhưng tình cảm vẫn như keo như sơn. Mấy năm trước, phu nhân bởi vì bệnh tật nên không thể sinh con cái được, còn khuyên lão gia nạp thϊếp sinh con, nhưng đến nay lão gia vẫn không chịu nạp thϊếp."
Một thị nữ khác cũng cảm khái nói: "Chỉ có nữ tử đẹp người lại thiện tâm như phu nhân, mới xứng với lão gia tình thâm nghĩa trọng như thế."
Một lát sau, Minh viên ngoại lại vội vã quay trở lại.
"Phu nhân không sao chứ?" Sở Lương hỏi.
"Không sao, chẳng qua là mấy ngày nay tà ma làm loạn quấy nhiễu một chút đến phu nhân nên thân thể nàng ấy không được khoẻ. Chỉ cần có thể trừ được yêu vật này thì tất nhiên sẽ tốt lên." Minh viên ngoại nói.
"Ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực." Sở Lương nói.
Tiệc rượu chưa xong, đã nghe thấy một tiếng gió ở bên ngoài.
Trong gió lạnh kèm theo yêu khí, ầm ầm nổi lên cuốn tới, bành một tiếng đập tung cánh cửa ở sảnh chính, cuốn vào khiến cho bát đũa yến hội va vào nhau kêu leng keng.
"Là con miêu yêu kia, nó lại tới!" Minh viên ngoại kêu lên một tiếng.
Sở Lương lập tức hơi nghiêng người, đi đến trước cửa, cẩn thận cảm thụ luồng khí tức này.
Âm khí rất nặng, có quỷ vật nhưng lại hỗn tạp với yêu phong nồng đậm, chẳng lẽ..
"Có chút cổ quái, các ngươi trước tránh.." Sở Lương quay người lại đang muốn khuyên người Minh gia không chiến đấu được trước trốn đi.
Nhưng vừa quay đầu lại, đã phát hiện cả sảnh yến hội đã trống rỗng, trừ mình ra làm gì còn có một bóng người nào. Ở trong tiếng gió xa xôi truyền đến giọng nói của Minh viên ngoại lưu lại: "Sở thiếu hiệp, nhờ cả vào ngươi.."
Được rồi.
Thật đúng là chạy rất nhanh.
Lúc trước còn lo lắng an nguy của người Minh gia, hiện giờ hắn cảm thấy lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa. Theo tốc độ chạy trốn này, đoán chừng cả tòa Hình Châu thành đều bị yêu quái công hãm thì bọn họ cũng sẽ không có chuyện gì.
"Meo ngao!"
Không kịp suy nghĩ nhiều, một tiếng kêu chói tai bén nhọn vang lên, quả thực thê lương khϊếp người.
"Này!" Sở Lương hét lớn một tiếng, vòng tay nâng phi kiếm lên, hóa thành một thanh trường kiếm nắm ở trong tay, bước ra khỏi đại sảnh.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy huyết khí ngút trời ở bên ngoài!
Ở trên tường trang viên, một con quái vật mặt mèo đang cong người nằm sấp, một đôi mắt dị đồng hiện ra màu trắng tĩnh lặng. Mặt mũi đầy lông đen dính đầy máu đen, nhìn qua vô cùng non nớt. Kỳ quái nhất là, mặc dù đầu yêu vật này là mèo nhưng thân thể lại giống như trẻ mới sinh của con người, khắp người dính đầy máu đen nhưng lại không có lông.
Dữ tợn đáng sợ!
Sở Lương thấy nó, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng.
Vật này..
Là Oán Linh, tức là oán khí ngút trời biến thành quỷ vật! Lại là Anh Linh, tức là trẻ con tử vong trước khi ra đời, oán khí mạnh hơn gấp mười lần so với quỷ quái bình thường! Còn là Yêu Linh, tức sau khi yêu vật chết hóa thành quỷ!
Khó trách nó quỷ dị như vậy, Oán Linh, Anh Linh, Yêu Linh.. Mỗi một loại riêng biệt cũng là nhân vật tương đối đặc biệt trong quỷ vật.
Mà yêu vật trước mắt này căn bản chính là..
Tất cả chồng lên nhau!
"Meo ngao!"
Dường như con mèo linh kia đang tìm cái gì, một đôi dị đồng tĩnh lặng đáng sợ nhìn ngó khắp nơi, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên mang theo từng hơi lạnh cuồn cuộn. Nhìn phương hướng nó bay liệng vọt tới, chính là hậu trạch của Minh phủ.