Bên ngoài Yến Giao thành, trong một căn nhà cỏ tối tăm.
Tống Thanh Y đứng ở một góc phòng, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, lại không có cách nào phát ra âm thanh.
Người mặc áo bào đen kia đang vẽ thứ gì đó ở giữa phòng bằng mực màu máu, sau đó thắp từng ngọn nến đen., ánh nến u ám quỷ dị kinh người.
Mà cánh cửa cách đó không xa, có mấy con gà đen đã chết, máu vẫn còn âm ấm.
“Hê hê, ngươi đừng nóng vội..."
Người mặc áo bào đen vừa vẽ, vu phát ra tiếng cười quái dị.
"Khó có thể gặp được một hồn phách Thần Ý Cảnh, nếu như có thể thu ngươi vào trong Minh Phủ Thiên Thư, vậy tuyệt đối có thể bù đắp được tổn thất quỷ Hoạ Bì của ta ... Không, phải nói là kiếm lời gấp bội.”
"Nếu ta dùng thủ pháp thô bạo như vậy, trước tiên gϊếŧ ngươi, sau đó trích xuất sinh hồn của ngươi, nhiều nhất có thể giữ lại tám phần thần hồn lực của ngươi."
"Nhưng ngươi chỉ cần kiên nhẫn một chút, chờ ta chuẩn bị tốt Âm Dương Nhϊếp Hồn Pháp Trận, lại thu ngươi vào Minh Phủ Thiên Thư là có thể giữ lại mười phần thần hồn hoàn chỉnh của ngươi."
Hô hấp của Tống Thanh Y gần như đình trệ.
Nàng biết, Minh Phủ Thiên Thư là pháp khí độc ác nhất Minh Vương Tông, chuyên môn cướp bóc sinh hồn để gia tăng tu vi của mình. Mỗi khi lướt vào một sinh hồn, Minh Phủ Thiên Thư đều sẽ gia tăng một trang, mà tu vi của người nắm giữ cũng sẽ được tăng lên.
Nhưng những sinh hồn bị hấp thu kia, không có cách nào tiến vào luân hồi, chỉ có thể bị nhốt trong Minh Phủ Thiên Thư chịu khổ vĩnh viễn.
"Hơn nữa ngươi còn là tu giả Nho giáo, trước kia ta còn chưa từng gặp qua..."
"Nghe nói thần hồn Nho tu trong suốt tươi sáng nhất, luyện thành quỷ vật thậm chí còn có thể xuất hành vào ban ngày."
"Ngươi sinh ra đẹp như vậy, ta có thể luyện chế ngươi thành Mị La Sát chuyên môn mê hoặc lòng người…Không, một thân văn khí, không bằng làm thành họa trung quỷ, khó lường khó phòng, hoặc là..."
"Không... Không cần..." Tống Thanh Y gian nan phun ra mấy chữ, muốn giãy giụa tránh thoát.
Nhưng nàng bị Trùy Hồn Đinh đâm trúng, dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể động một ngón tay, làm sao có thể thoát khỏi ma chưởng?
Nàng tuyệt vọng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, vừa rồi nỗ lực cuối cùng của nàng chính là dùng nửa trang giấy vàng để truyền tin tức, nhưng hai tên đệ tử phái Thục Sơn kia liệu có đoán được dụng ý của nàng, hay là có thủ đoạn, biện pháp nào tới cứu nàng hay không, nàng cũng không chắc chắn.
Nhưng trước mắt, bóng ma khủng bố đã bao phủ nàng.
“Thân thể gông cùm xiềng xích, U Minh Bất Hủ..."
Người mặc áo bào đen giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái, ngọn nến màu đen cuối cùng cũng bị thắp lên.
Trận pháp hoàn thành, hắn từ từ nâng một cuốn sách bằng ngọc màu đen lên.
"Bảo bối của ta, đến nghênh đón tân sinh của ngươi đi." Trong mắt hắn lóe ra u quang, lạnh lẽo càn rỡ, cười quái dị liên tục: “Khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc…”Nửa trang sách vàng trên không trung quay tròn bay về phía trước, hào quang màu xanh rơi xuống, Sở Lương theo sát phía sau.
Làm sao để tìm được Tống Thanh Y rất đơn giản, chỉ cần xoá tên Lâm Bắc trên nửa trang sách vàng, lại dùng chân khí viết tên Tống Thanh Y lên là được rồi.
Thật sự lúc sử dụng món pháp bảo này, Sở Lương mới phát hiện, hoá ra lúc tìm người không chỉ phải biết tên của đối phương mà trong đầu còn phải dùng thần niệm phác hoạ ra thân hình của đối phương nữa mới có thể đạt được dẫn dắt từ nơi sâu thẳm trong cõi u minh.
Ngẫm lại cũng hợp lý, nếu không thì có vô số người trùng tên trùng họ chẳng phải sẽ vô cùng khó làm được sao?
Nửa trang sách vàng bay thẳng ra bên ngoài thành, lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, xung quanh một mảnh âm u, mắt thấy đi tới bên ngoài nhà cỏ trước một bãi sông, Sở Lương vội vàng ngừng lại bước chân.
Hắn cúi thấp người lại nhìn chằm chằm gian nhà lá cửa sổ đóng chặt kia, chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị. Đón gió ngửi hai hơi, tựa hồ còn có một cỗ mùi máu tươi.
Có cái gì đó cực kỳ không thích hợp.
Sở Lương không hấp tấp đi về phía trước mà là chậm rãi tới gần, sau đó dùng thần thức thăm dò về phía trước, định lặng yên không một tiếng động dò xét một chút.
Tu giả Thần Ý Cảnh mở ra thần thức, những nơi đi qua giống như tai mắt, muốn quan sát sự vật lại càng rõ ràng hơn cả đôi mắt. Đúng lúc theo tu vi đột phá đến Thần Ý Cảnh trung kỳ, thần trí của hắn cũng có bước nhảy vọt lớn.
Nhưng sau khi thần thức dò vào ngôi nhà cỏ kia trong chốc lát, hắn thấy được tình cảnh bên trong ngôi nhà cỏ, trận pháp xảo quyệt, người áo đen thần bí, Tống Thanh Y bị khống chế...
Nhưng cũng trong nháy mắt, hắn bén nhạy phát giác được, có một tia âm khí gợn sóng mịt mờ.
Không tốt.
Sở Lương lập tức cảnh giác, đối phương có bố trí chính là để đề phòng thần thức quan sát.
Đáng tiếc là đã chậm.
Người áo đen bên trong nhà cỏ mạnh mẽ nghiêng đầu, tầm mắt sắc bén như sao sáng.
Vèo ——
Xa xa ở bên ngoài nhà cỏ, Sở Lương xoay mình định chạy trốn.
Nhưng một tiếng phịch vang lên, cửa của nhà cỏ mở rộng, một bóng người quỷ mị chớp nhoáng bay ra, hai ba lần tàn ảnh lấp lánh, đã đuổi tới sau lưng Sở Lương.