Nàng theo thanh âm tìm qua, không xa lắm đã nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ cuộn mình ở góc tường, đầu hai búi tóc đang đưa lưng về phía nàng khóc thút thít nỉ non.
"Bạn nhỏ à?" Tống Thanh Y vội vàng đi lên: "Ngươi làm sao vậy?”
Lúc này chuyện quỷ Hoạ Bì đương nhiên đã chấm dứt, nàng cũng không cảnh giác lắm, nhưng vừa lúc đứa nhỏ kia quay đầu lại, âm khí dày đặc suýt chút nữa đập vào mặt, trong lòng Tống Thanh Y lập tức cảm thấy căng thẳng, bay ngược lại rút lui về phía sau!
Nhưng vẫn còn hơi muộn.
Nàng vẫn nhìn thấy khuôn mặt của đứa nhỏ kia, đen nhánh, đáng sợ, mạch máu dữ tợn từng cục, nghiền nát như dưa hấu thối rữa, trong đầu dường như một tiếng chuông leng keng giống như có búa tạ nện vào sâu trong thần hồn.
Mặc dù phản ứng của nàng đã rất nhanh, nhưng do không hề đề phòng một kích này cho nên cả người cứng đờ tại chỗ.
Chính là lúc này, dưới chân phốc phốc vài tiếng, có bảy tám khớp xương, móng tay đen dài của bàn tay quỷ phá đất mà ra, đồng loạt bắt lấy mắt cá chân của nàng!
Tống Thanh Y cố gắng cắn đầu lưỡi làm cho mình khôi phục thanh tỉnh, lật tay lấy Thốn Tâm Xích ra, muốn chặt đứt những bàn tay quỷ này.
Nhưng sau lưng lại có một trận băng hàn thấu xương!
Bản thân nàng chỉ có thể cảm giác cực độ rét lạnh, thân thể cũng cứng ngắc không cách nào nhúc nhích được.
Nhưng nếu nhìn từ bên cạnh, có thể nhìn thấy một nữ quỷ áo trắng tóc dài bao trùm khuôn mặt không biết từ lúc nào đã dán lên lưng nàng, hai tay siết chặt một đôi vai của nàng.
"Là ai?"
Tống Thanh Y bị khống chế, nhưng không có bối rối, mà là trầm ngưng hỏi một tiếng. Nhiều quỷ vật như vậy đồng thời xuất hiện như vậy, không có khả năng là trùng hợp.
Chắc chắn là có người thao túng ở sau lưng.
"Ha ha, thì ra là tiểu cô nương Quân Tử Đường..." Một giọng nói khàn khàn khó nghe từ bên cạnh vang lên.
Một gã có thân ảnh cao lớn mặc áo bào đen, đội mũ trùm đầu chậm rãi đi ra, nghe giọng người này cực kỳ già nua, nhưng nhìn hình thể và tư thái cũng không giống là lão giả, hơi có vẻ quỷ dị.
"Ngươi ngàn không nên, vạn lần không nên, không nên động đến quỷ Hoạ Bì ta vất vả cực khổ luyện chế ra." Trong giọng nói của người mặc áo bào đen vẫn còn oán giận: "Ta đã đồng ý với nàng, để cho nàng ở nơi này gϊếŧ ba kẻ thù, nàng sẽ chuyên tâm thay ta thu cướp sinh hồn. Ai biết được... Rõ ràng đã kết thúc, nàng cũng đã chuẩn bị theo ta rời đi... Nhưng lại hết lần này tới lần khác, ngươi lại cố tình gϊếŧ nàng ngay lúc này..."
"Ta rất tức giận..."
"Ngươi phải trả giá..."
Ngữ điệu âm trầm của người mặc áo bào đen, trong bóng tối trước bình minh khiến cả người nàng phát lạnh.
Tống Thanh Y không nói thêm nữa, mà tay trái đột nhiên niêm một đạo chỉ quyết, chỉ thấy một luồng sáng vàng bay lên trên không trung, thì ra là nửa trang giấy vàng kia.
Nửa trang giấy vàng bay lên không trung, rơi xuống một đạo thanh huy, trong nháy mắt mấy cái bàn tay quỷ trói buộc quấn quanh Tống Thanh Y toàn bộ toát ra khói đen! Tiếng xèo xèo vang lên không dứt, tiếng thảm thiết kêu rên nhất thời vang lên.
"A…"
Bàn tay quỷ và bạch y nữ quỷ nhao nhao rút lui, Tống Thanh Y lập tức khôi phục tự do. Nàng không có ý đồ công kích người mặc áo bào đen, bởi vì chiến đấu vừa rồi dĩ nhiên đã chứng minh tu vi đối phương vượt xa mình, ít nhất là tu giả Kim Đan Cảnh... Hơn nữa là thủ đoạn của ma tu quỷ dị.
Thoát thân ngay lập tức mới là quan trọng nhất.
Chỉ thấy nàng xoay người lướt về phía sau, người mặc áo bào đen kia cũng không đuổi theo, chỉ cười quỷ dị, lật tay lấy ra một cây cung bằng sắt đen cực lớn.
Tay phải nắm chặt cây cung, kéo căng nó, khẽ quát một tiếng: "Đi!”
CHÍU U U!——
Một tia sáng điện cắt qua đêm dài.
Phập~~.
Thân hình Tống Thanh Y ở trên không chấn động, phát ra thanh âm bị vũ khí sắc bén đâm trúng, nhưng không xuất hiện bất kỳ vết thương nào. Chỉ là đột nhiên cứng đờ, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Rầm!
Sau khi nàng rơi xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cực kỳ cứng ngắc, ngay cả cử động ngón tay cũng vô cùng khó khăn, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một cái tên.
Trùy Hồn Đinh.
Pháp khí Ma đạo của Minh Vương Tông, vô hình vô ảnh, chuyên đâm thần hồn của con người. Dưới một cái đinh, hồn định thì người định.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, người mặc áo bào đen chậm rãi đi tới, sau đó cong ngón tay lên, giống như có sợi tơ vô hình dẫn dắt Tống Thanh Y, thân thể của nàng không tự chủ được đứng thẳng lên.
"Đi theo ta đi."
Người mặc áo bào đen cười quái dị một tiếng, cất bước đi về phía trước, thân hình Tống Thanh Y cứng đờ đi theo một đường phía sau, dường như không thể trốn thoát.
Chỉ là.
Ở một góc không người chú ý, nửa trang giấy vàng mới vừa rồi che chở cho Tống Thanh Y kia đã lặng lẽ biến mất...