Chương 43: Các ngươi đi làm người giữ cửa đi...(2)

"Nhu Y, rốt cuộc ngươi đã đến." Nhìn thấy nữ tử này, ánh mắt Diêm Tiểu Hổ thẳng tắp, căng thẳng trong mắt cũng rút đi hơn phân nửa.

"Mới vừa trì hoãn rất lâu, ngươi sẽ không tức giận với nô gia chứ?" Nhu Y chậm rãi đi về phía trước, nũng nịu hỏi thăm.

"Làm sao lại thế, ta gặp được ngươi... Tức giận cũng lập tức tan biến." Diêm Tiểu Hổ vò đầu cười nói.

"Người ta biết mà, chỉ có ngươi là thật lòng yêu ta, đối xử tốt với ta, không giống như những nam nhân xấu xa kia cũng." Nhu Y bĩu môi ngồi đối diện vị trí của ra vào.

"Ơ..." Diêm Tiểu Hổ cắn răng, hơi lưỡng lự, nhưng vẫn chỉ chỗ ngồi quay lưng về phía bình phong: “Nhu Y, ngồi ở chỗ kia."

"Hả?" Nhu Y ngơ ngác một chút, cười khúc khích: “Ha ha, sao hôm nay ngươi kỳ kỳ quái quái vậy."

"Không có, chỉ là ta muốn đối diện với mặt của ngươi, để nhìn rõ ràng hơn một chút mà thôi." Diêm Tiểu Hổ nói.

"Đuợc được được." Nhu Y bất đắc dĩ đồng ý, đứng dậy đồng thời lại hỏi: "Hôm nay không phải ngày nghỉ, sao ngươi không đi thư viện thế?"

"Chỉ... Không muốn đi thôi." Diêm Tiểu Hổ đương nhiên không thể nói chuyện đáng xấu hổ mình bị đánh một trận bầm rập ở thư viện được.

Đặc biệt là người hành hung kia bây giờ đang ở sau tấm bình phong.

"Không phải ngươi nói thư viện các ngươi có Tống giáo tập mới tới đẹp bằng một nửa ta sao, còn nói mỗi ngày ngươi lên lớp nhìn thấy nàng thì lòng thấy ngứa ngáy, sao bây giờ lại lười đi nhìn rồi?" Nhu Y nói: "Nam nhân nha, quả nhiên đều là mới lạ có mấy ngày."

"Nào có..." Thân thể Diêm Tiểu Hổ thoáng một cái ngồi thẳng lên: “Không thể nói lung tung được đâu, Nhu Y."

"Được được được." Nhu Y lại đồng ý, sau đó lại nhìn vết thương ở trên mặt Diêm Tiểu Hổ, ai nha một tiếng: "Diêm thiếu gia, ngươi bị thương rồi? Làm sao thế này, có phải đánh nhau với người khác hay không?"

"Ừ... Xem như thế đi." Diêm Tiểu Hổ ấp úng.

Dù sao đánh nhau và ẩu đả cũng rất khó phân định được.

"Thật đúng là khiến người ta đau lòng nha, cho tới bây giờ người ta chưa từng thấy ngươi bị thương đâu." Nhu Y vểnh lên quyệt miệng, lại nói: "Người đả thương ngươi quá xấu xa rồi! Ta thay ngươi nguyền rủa hắn..."

"Đừng đừng đừng!" Diêm Tiểu Hổ hận không thể đưa tay che miệng Nhu Y lại, vội nói: "Ngươi đừng nói những thứ này..."

"Hừ, cũng không cần thiết." Nhu Y nói: "Hiện giờ số phận người kia nhất định rất thảm đi, không phải ngươi nói cha ngươi sẽ buông tha cho sao, ai dám động đến ngươi một sợi lông, hoặc là quỳ xuống xin lỗi, hoặc là gϊếŧ cả nhà của hắn, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho... Người ta ngẫm lại đều rất sợ hãi..."

"Nhưng không hề có chuyện gì..." Diêm Tiểu Hổ vội vàng xua tay: “Tổ tông sáu đời nhà ta đều là dân lành tuân theo luật pháp..."

"A?" Nhu Y bối rối một chút.

Diêm Tiểu Hổ tựa hồ hơi không kiên nhẫn, trực tiếp nói với Nhu Y: "Lát nữa có khả năng sẽ đau một chút, ngươi nhẫn nhịn một chút nha."

"Chán ghét..." Sắc mặt Nhu Y đỏ lên, đang muốn hờn dỗi.

Bốp.

Lại là một tiếng nặng nề vang lên.

Mỹ nhân té xỉu.

Lộ ra phía sau Sở Lương và Tống Thanh Y đứng sóng vai nhau, nhìn Diêm Tiểu Hổ cười lạnh không nói.

Vẻ mặt Diêm Tiểu Hổ vô tội.

Đang ở thời khắc xấu hổ này, ngoài cửa lại vang lên tiếng đánh nhau rầm rầm bốp bốp...

Không đến hai giây, hai tên hộ vệ lại thành thạo lăn vào, đứng lên bèn kêu rên nói: "Thiếu chủ, hắn nhất định phải xông vào, chúng ta không ngăn được!"

"Không ngăn được không ngăn được..." Diêm Tiểu Hổ thuận thế nổi giận, miệng phun hương nói: "Các ngươi mau thu dọn đồ đạc trong phủ xéo đi được rồi đấy, ngày mai đừng làm hộ vệ, đi tìm quán rượu làm người giữ cửa đi, cam đoan làm ăn sẽ phát đạt thịnh vượng!"

"Sở Lương, xảy ra chuyện..." Người xông vào chính là Lâm Bắc.

Vẻ mặt hắn cuống quít vọt vào, vừa nhìn tình huống trong phòng, lại không khỏi sửng sốt một chút: "Tống giáo tập cũng ở đây sao, chà, rất náo nhiệt nha.”

Đứng, nằm, mỗi người đều đủ ghép một bàn mạt chược.

"Sao ngươi lại tới đây, Lý Giác đâu?" Sở Lương hỏi.

"Lý Giác mất tích rồi!" Lâm Bắc vội vàng nói.

"Hả?"

"Ta canh chừng ở gian ngoài cả nửa ngày, bên trong không có một chút động tĩnh nào, ta thấy có chút kỳ quái, gõ cửa sổ vừa nhìn, cửa sổ mở ra, không biết Lý Giác chạy đi đâu!" Lâm Bắc nói: "Ta mới nhanh chóng tới tìm ngươi.”

"Ngươi không nghe thấy một chút động tĩnh nào?" Sở Lương hỏi.

"Không có." Lâm Bắc lắc đầu: "Hoàn toàn không có hơi thở và âm thanh khác thường nào, ta nghi ngờ hắn đã tự mình lén lút chuồn đi, nhưng không biết tại sao hắn lại làm như vậy?”

"Nói không chừng hắn còn gạt chúng ta việc gì đó, Lý Giác cũng có thể là mục tiêu của Tư Đồ Yến..." Sở Lương nhanh chóng thay đổi tâm tư, nhíu lông mày lại, suy nghĩ nói: "Không biết hắn đi đâu, nên làm thế nào mới được?”

"Ta... Ta có thể thử một lần.” Tống Thanh Y đột nhiên nói.

"Ngươi có biện pháp tìm được Lý Giác?" Lâm Bắc và Sở Lương đều nhìn về phía nàng.

"Ừ." Tống Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, lập tức giơ tay lên lấy ra một nửa trang giấy màu vàng cũ, mặt trên trống rỗng, lại có linh tính lưu chuyển.

Ngón tay phải nàng cũng chỉ thành bút, nhẹ nhàng di chuyển xẹt qua nửa trang giấy này, sau đó co chu sa màu đỏ thẫm sáng lên, thành chữ theo đầu ngón tay của nàng.

Lý... Giác...