Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thỉnh Công Tử Trảm Yêu

Chương 33: Thiếu chủ Hắc Hổ bang(1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù Tống Thanh Y trẻ tuổi nhưng bản lĩnh cũng thâm hậu, nội dung một bài học giảng rất sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, rất thú vị.

Sau giờ học chính là giờ nghỉ trưa.

Trên đường đi ăn cơm trưa, Sở Lương mới tụ hợp với Lâm Bắc.

"Thăm dò thế nào rồi?" Sở Lương hỏi.

"Đều hỏi thăm rõ ràng." Vẻ mặt Lâm Bắc hưng phấn nói: "Vị Tống tiên sinh kia tên là Tống Thanh Y, người Giang Nam, cũng là mấy ngày trước mới tới thư viện Nam Sơn, tuổi chừng mười tám mười chín tuổi, không sai biệt lắm giống như chúng ta... Chưa lập gia đình!"

Sở Lương: "?"

Sở Lương nhìn Lâm Bắc.

Lâm Bắc nhìn Sở Lương.

Kéo dài một hồi lâu, bầu không khí có chút xấu hổ, lúc này Lâm Bắc mới ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Đúng rồi, ta chủ yếu vẫn là tìm hiểu sự kiện quỷ án."

Thật sao?

Làm khó cho ngươi còn nhớ rõ.

Trong lòng Sở Lương chửi bậy một câu.

Rồi nghe thấy Lâm Bắc nói ra: "Lần này đúng là có không ít tin đồn liên quan tới thư viện Nam Sơn có quỷ. Nghe nói, ngay từ đầu là một cô nương tên gọi là Tư Đồ Yến, bởi vì bị người bắt nạt ở trong học đường cho nên tự vẫn ở hồ nước phía sau núi."

"Tư Đồ Yến..." Sở Lương thì thầm cái tên này.

"Bảy ngày sau, trong hồ phía sau núi lại có thêm hai cỗ thi thể học sinh, trạng thái tử vong cực kỳ thê thảm khủng bố." Lâm Bắc nói: “ Hiện giờ trong học đường đều đang đồn là do quỷ hồn của Tư Đồ Yến hóa thành Oán Linh, báo thù những người bạn học trước kia từng vũ nhục nàng."

"Nếu như là Oán Linh gây chuyện thì cũng không khó xử lý." Sở Lương gật gật đầu: “Chẳng qua là Lý Giác, vì sao lại sợ hãi như thế? Chẳng lẽ trước kia hắn cũng từng bắt nạt Tư Đồ Yến sao?"

Từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy biểu hiện của cha con Lý Giác có chút không giống bình thường.

"Nhìn dáng vẻ như hũ nút kia của hắn cũng có thể ức hϊếp người khác à?" Lâm Bắc bĩu môi: “Hắn bị bắt nạt còn tạm nghe được đấy?"

Lời nói của hai người còn chưa dứt đã thấy Lý Giác ở phía trước cách đó không xa bị người dồn vào góc tường.

Ngăn hắn lại đúng là thiếu niên gọi là Diêm Tiểu Hổ lúc trước kia và hai tên thư đồng của hắn.

Nói là thư đồng nhưng thật ra là hai tên đại hán thân cao tám thước lưng hùm vai gấu, nói bọn họ là tay chân còn tạm được, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, hung thần ác sát.

Lý Giác bị bọn hắn đẩy đến góc tường cũng không nói nhiều, trực tiếp móc ra một thỏi bạc từ trong túi, nhìn có lẽ giá trị không nhỏ. Diêm Tiểu Hổ cầm ở trong tay ngắm nghía một chút, lúc này mới cười mang hai tên thủ hạ rời đi.

Giống như đang xác minh lời Lâm Bắc vừa nói.

"Đi qua hỗ trợ không?" Lâm Bắc muốn đứng dậy đi qua ngăn lại.

"Không cần." Sở Lương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, tự mình ngồi ở nơi đó ăn cơm.

"Mặc kệ cái này sao?" Lâm Bắc căm giận nói.

"Xem dáng vẻ Lý Giác bỏ tiền thành thạo kia, đoán chừng cũng không phải ngày đầu tiên bị bắt nạt." Sở Lương nói: "Hiện giờ chúng ta tùy tiện ra tay giúp đỡ, lại có khả năng bại lộ quan hệ với hắn, hơn nữa... Hiểu biết của chúng ta về tên Diêm Tiểu Hổ kia cũng không nhiều, trước đừng gây thêm chuyện, để tránh chậm trễ chuyện chính."

"Được rồi." Lâm Bắc quay đầu lại: "Những người này đừng có chọc đến trên đầu ta... Nếu không..."

Bốp.

Lời nói còn chưa dứt, gáy hắn đã bị người mạnh mẽ đập một cái, sau đó mấy bóng đen xông tới.

Chính là Diêm Tiểu Hổ và hai thư đồng cường tráng kia.

"Mới tới." Thiếu niên to lớn vỗ vỗ bả vai Sở Lương: “Ngày đầu tiên ngươi đến, không hiểu quy tắc của thư viện Nam Sơn à?"

"Quy tắc gì?" Sở Lương hỏi.

"Nếu muốn bình an vô sự ở chỗ này thì mỗi tháng phải giao năm lượng bạc lệ phí, thiếu gia nhà ta sẽ phụ trách bảo vệ ngươi." Phía sau một tên tráng hán nói.

"Năm lượng bạc?" Lâm Bắc ngẩng đầu lên: “Sao ngươi không đi ăn cướp đi!"

Mặc dù bọn hắn tu hành ở Tiên môn không sử dụng vàng bạc nhưng cũng biết năm lượng bạc đủ để cho một gia đình bình thường chi tiêu trong mấy tháng, nó cũng không phải là số lượng nhỏ.

Coi như bên trong thư viện Nam Sơn đều là công tử tiểu thư nhà giàu sang nhưng điều này cũng thật sự là công phu sư tử ngoạm.

"Không phục sao?" Một tên tráng hán khác lại đập một cái vào sau gáy hắn.

"Quả thật con mẹ nó..." Lâm Bắc ngay lập tức muốn nổi giận.

"Ấy ——" Sở Lương vội vàng đưa tay ổn định hắn, sau đó mỉm cười móc ra một thỏi bạc mười lượng, đưa cho Diêm Tiểu Hổ: “Nếu là quy tắc, dĩ nhiên phải tuân thủ rồi. Ta giao trước hai tháng, sau này cũng xin Tiểu Hổ ca quan tâm."

"Chà, ngươi cũng rất thức thời." Diêm Tiểu Hổ cười hê hê, nhận lấy ngân lượng, thân thiết nói: "Yên tâm đi, sau này ở thư viện Nam Sơn ngươi chính là huynh đệ của ta, nói tên Diêm Tiểu Hổ ta ra thì chắc chắn ngươi có thể đi ngang."

"Tiểu Hổ ca thật uy phong." Sở Lương khen tặng một câu, lại hỏi: "Vậy không biết ra ngoài thư viện Nam Sơn, Tiểu Hổ ca có thể bảo vệ trong Yến Giao thành không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »