Tay trái của hắn niệm quyết, tay phải cầm Kinh Lôi Kiếm lên, hô quát một tiếng, ánh chớp nổ ra, mũi kiếm mênh mông vẽ ra một vòng. Chỉ trong nháy mắt, cát bay đá chạy, mây giông cuồn cuộn bên người, trong nháy mắt bao phủ tất cả.
Ầm ầm bùm bùm ——
Chỉ một kiếm, tất cả yêu thú đang bay nhào tới đều bị bão táp cuốn theo, trong nháy mắt hóa thành bột mịn!
Diệt toàn đoàn.
"Hừ!" Phương Đình thu kiếm, hừ lạnh một tiếng, dùng một loại ánh mắt bễ nghễ quét nhìn bốn phía, uy phong lẫm liệt. Rồi liếc mắt nhìn hai người Từ Tử Tình và Sở Lương ở bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt lại lập loè giống như chờ mong điều gì đó.
Rất giống như một con chó lông vàng bắt được chuột chờ được người khen ngợi nhưng vẫn phải giả bộ cao lãnh lạnh lùng vậy.
Kiểu hình thành so sánh rõ ràng này, là ánh sáng trong mắt Sở Lương vừa mới sáng lên trong nháy mắt bị dập tắt.
Trong mắt của hắn không có ánh sáng...
Phương Đình giết càng tàn nhẫn thì trong lòng hắn càng đau đớn...
Cũng không biết là do Từ Tử Tình thường nhìn thấy tu vi của huynh trưởng mình cho nên không cảm thấy lợi hại... Hay là do trong lòng nàng thực sự quá khẩn trương, không để ý tới mặt khác hay không, mà đối với biểu hiện vô cùng dũng mãnh của Phương Đình cũng không nói ra bất kỳ lời tán thưởng nào.
Kết quả chính là, Phương Đình bày ra tư thế nửa ngày cũng không đợi được thứ mong muốn, cuối cùng đành phải trừng mắt nhìn, tự mình nói một câu: "Tử Tình sư muội, Sở sư đệ, hai người các ngươi chỉ cần chăm chỉ tu hành, ngày sau cũng chưa hẳn không thể thi triển ra một kiếm như vậy."
"Ha ha." Sở Lương mỉm cười.
Bên ngoài chiến đấu vô cùng thuận lợi đồng thời hai người phụ trách hái ở bên trong cuối cùng cũng chờ được ánh trăng chiếu vào trên nhị hoa đóa đầu tiên.
"Sắp nở hoa rồi!" Lâm Bắc lập tức kêu một tiếng.
Lục Nhậm nhanh chóng giơ chiếc gương đồng thật lớn trong tay lên.
Ánh trăng chiếu xuống, Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa to lớn giống như mỹ nhân tỉnh ngủ, chậm rãi giãn ra cánh hoa của mình... Lộ ra một khuôn mặt trắng noãn như ngọc.
Không sai, đóa Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa mở ra, phía dưới thật sự chính là một khuôn mặt cực giống mặt người! Hơn nữa da trắng như ngọc, thư hùng chớ phân biệt mỹ nhân khuôn mặt.
Lúc mặt người vừa mới hiển lộ, trong con ngươi còn mang theo yêu dị và cảnh giác, nhưng ngay sau đó, nó đã nhìn thấy tấm gương đồng lớn ngay phía trước. Cùng với, khuôn mặt của mình trong gương đồng.
Bên trong cặp mắt kia rất nhanh lộ ra vẻ mặt say mê...
Khi Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa nở hoa, tất cả mọi người nhìn về phía nó đều sẽ bị mê hoặc.
Kể cả chính bản thân nó.
Cho nên trong tích tắc khi nó nhìn về phía gương đồng, chính nó cùng lâm vào trong mê say.
Thừa dịp thời điểm này, Lâm Bắc ở phía sau rút kiếm muốn cắt đứt nhành hoa, chỉ cần hái hoa này xuống thì coi như nhiệm vụ này hoàn thành.
Nhưng đúng lúc này, dị biến nảy sinh!
Vèo!
Một bóng trắng trong chớp nhoáng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống bên cạnh Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa và Lâm Bắc, ra tay trảo một cái, hung tợn bóp lấy cổ họng Lâm Bắc!
Nhanh, mãnh liệt độc ác, một kích trí mạng!
May mà Lâm Bắc phản ứng không chậm, ngay lập tức vội vàng giơ kiếm lên chặn lại, keng một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, cả người hắn cũng lùi lại mấy bước. Nếu như hơi chậm một chút, chắc chắn đã bị một trảo mất mạng.
Ba người bên ngoài kiếm trận lúc này mới quay người lại, thấy rõ trong sân hạ xuống, hoá ra là một quái vật dáng người thấp bé như trẻ con, toàn thân hiện lên màu trắng như ngọc, trên là một chiếc đầu to lớn.
"Nhân Diện Tiêu!" Phương Đình biến sắc, lúc này xuất kiếm.
Quái vật này cực kỳ hiếm thấy, tuyệt đối không nằm trong dự tính của hắn.
Nhưng động tác quái vật kia vô cùng nhanh chóng, sau khi đánh lui Lâm Bắc bèn trở tay bẻ một đóa Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa vừa nở ra kia, vươn mình muốn thoát khỏi nơi này.
Phương Đình ra tay cũng nhanh, Kinh Lôi Kiếm giơ lên, tay trái niệm quyết, trong khoảnh khắc kiếm khí Kim Long trải rộng ra ngoài, vờn quanh bốn phía trên dưới, trong nháy mắt thành một nhà lao kiếm khí! Giống như Lôi Trì, vây giữ quái vật kia ở chính giữa!
Quái vật kia lại mảy may không tránh, trực tiếp nhảy lên phía trên, thân hình bỗng trong suốt trong tích tắc, trong khoảnh khắc đó nó xuyên qua nhà lao kiếm khí, vọt lên không trung, lại đạp một cước lên nham thạch treo ở giữa không trung, nhảy lên.
Chỉ trong tích tắc, nó đã đi xa hơn mười trượng!
"Yêu nghiệt chạy đâu!"
Phương Đình lập tức tức giận, vươn mình đạp kiếm, kiếm quang trong nháy mắt hóa thành một luồng Kim Long cuồng bạo, bắn lên đuổi theo.
Ầm ầm ầm ầm!
Nhưng quái thạch treo ngược trong sơn cốc này giăng ở khắp nơi, bóng trắng kia lại linh hoạt vô cùng, chuyên chọn con đường gập ghềnh phía trước để tiến đến.
Mặc dù tốc độ ngự kiếm nhanh nhưng lại khuynh hướng bay lượn theo đường thẳng, không linh động dạng di chuyển lắt léo này, bay chưa được bao xa đã liên tục đυ.ng nát các tảng đá lớn.