Chương 17: Sở Lương người này, được! (1)

Ngay sau đó thì nghe thấy tiếng xột xoạt ở phía trước, nháy mắt một cái, một con có lớn bằng lòng bàn tay nhảy ra từ dưới tán lá! Đôi mắt to của con cóc phình lên, xấu xí mà dữ tợn.

Thứ này cũng không phải là yêu vật, cho nên cũng không bị thần thức của Phương Đình phát hiện, nó tiến vào trong phạm vi tới gần mọi người đang ngồi.

"A...!"

Nhưng ngay cả khi thứ này không có nguy hiểm, thì hình dáng đáng sợ của con vật này cũng khiến cho tâm hồn của tiểu cô nương bị tổn thương cực lớn, nàng bị dọa đến thân thể lảo đảo, lùi lại mấy bước.

Nhưng lần lui lại này lại bước ra khỏi phạm vi ánh sáng bao phủ của đèn l*иg.

Vẻn vẹn đúng một bước.

Ngay khi tầm mắt của mọi người ở đây bị hấp dẫn, chỗ một nhánh dây leo ở mép vèo một tiếng bắn lên, mở ra chiếc miệng đầy răng nanh rộng lớn!

Xùy ——

Tiểu cô nương vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hoa yêu này cắn một cái vào trên bắp chân!

"Tử Tình sư muội!" Phương Đình sợ hãi hét lên một tiếng, trường kiếm trên lưng trong nháy mắt ra tay.

Xoẹt xoẹt lưỡi kiếm như Kim Long bay lượn, một đường kiếm khí mạnh mẽ mang theo lôi đình mãnh liệt bùng phát, trong nháy mắt nuốt sống thân thể con hoa yêu kia cùng với dây leo phía sau, cây lớn và mảng rừng rậm lớn đều bị cày ra một khe rãnh thật sâu dài hơn mười trượng.

Lúc trước Sở Lương đã nghe Lâm Bắc nói qua, thanh bảo kiếm trên lưng Phương Đình này gọi là Kinh Lôi Kiếm, hắn tu luyện Kim Đan cũng là Thần Tiêu ngũ lôi Kim Đan, chuyên tu Lôi Đình Kiếm Khí.

Lúc này thấy uy lực của một kiếm này, quả thật là khủng bố như vậy.

Mà uy lực mạnh mẽ đáng kinh ngạc của một kiếm này lại có có thể lướt qua thân thể của Từ Tử Tình mà không chạm vào góc áo của nàng một chút nào, phần lực khống chế này cũng thực sự đáng nể.

Tu giả Kim Đan Cảnh và Thần Ý Cảnh thật sự có sự chênh lệch rất lớn.

Nhưng kể cả sau đó hắn trả thù mãnh liệt như thế nào đi nữa thì cũng không có cách nào cải biến được sự thật là Từ Tử Tình đã bị Hoa Yêu cắn một cái. Tiểu cô nương lảo đảo, thoáng một cái té ngồi trên mặt đất, động tác của nàng cũng không chậm, nhanh chóng tự vận công cầm máu, nhưng rất nhanh lại nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn của nàng.

"Hoa yêu này có độc..."

Lại nhìn sang, quả nhiên chố ống quần nàng cuộn lên, giữa đoạn bắp chân trắng muốt mềm mại và mắt cá chân, vết thương cực sâu đang chảy ra dòng máu màu đen. Da thịt xung quanh cũng dần dần bị một ít khói đen thấm đen.

"Hoa yêu Thanh Đằng trong khu rừng này không có độc, con vừa nãy kia... Hẳn là hoa yêu biến dị sau đó của hoa yêu Tử Đằng." Phương Đình nói.

"Lần này nguy rồi." Lâm Bắc nói: "Chúng ta chuẩn bị đan dược giải độc là Trừ Hối Đan để đối phó với chướng khí trong rừng. Hoa yêu Tử Đằng này khá hiếm thấy, chúng ta không chuẩn bị thuốc giải độc của nó... Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có một biện pháp!"

"Cái gì?" Tất cả mọi người nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy vẻ mặt Lâm Bắc một mặt khẳng khái hy sinh, dứt khoát nói: "Tử Tình sư muội, ngươi tự động phong bế khí huyết, kéo dài sự xâm nhập của độc vào cơ thể. Ta sẽ vận công giúp ngươi hút hết máu độc ra ngoài!"

Nói xong, hắn thử nhe răng, nhếch nhếch miệng, tựa hồ như đang làm chuẩn bị hành động.

"Hồ đồ!" Phương Đình nhăn lông mày lại quát lớn một tiếng: "Tu vi của người và Tử Tình sư muội không sai biệt nhiều, nếu như hút máu độc ra, ngươi cũng trúng chiêu làm sao bây giờ? Ừm... Tu vi của ta cao để ta hút."

Thẳng cho đến lúc này, Lục Nhậm vẫn luôn trầm mặc ít nói cũng lên tiếng nói: "Phương sư huynh có trách nhiệm trọng đại, không nên mạo hiểm. Tư vi của Lâm sư đệ khá thấp, chớ có tự ý hành động. Tốt hơn vẫn là để ta hút đi."

Dứt lời, hắn cũng liếʍ môi một cái.

"A..." Tiểu cô nương ôm chiếc chân nhỏ mềm mại của mình, trong giọng nói đã chứa chút nghẹn ngào. Một màn trước mắt này hiển nhiên là tình huống mà nàng chưa từng nghĩ tới.

Đang trong lúc ba người tranh chấp với nhau thì Sở Lương ngồi ở một bên chen miệng nói: "Chư vị, ta..."

Lâm Bắc ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Thế nào? Ngươi cũng muốn thử một ngụm?"

"Không phải." Sở Lương lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn nói, ta có mang một loại dược có thể giải được độc, nói không chừng có thể giải độc hoa yêu cho Từ sư muội."

"Cái gì?" Từ Tử Tình lập tức giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, hai mắt sáng lên nhìn về phía Sở Lương: "Sở sư huynh, ngươi thật sự có mang theo thuốc giải độc?"

"Đúng vậy, mặc dù không phải đặc biệt nhằm vào độc hoa yêu, nhưng có lẽ vẫn có chút hiệu quả." Sở Lương lấy ra Bách Hoa Tán nói.

"Không phải thuốc giải độc đặc biệt, vẫn có một ít nguy hiểm." Lâm Bắc dường như có chút lưu luyến không rời nhìn về phía Từ Tử Tình: "Tử Tình sư muội, tự ngươi xem..."

"Tình huống trước mắt này chỉ có hai loại lựa chọn, là dùng miệng hút ra hoặc là uống thuốc?"

"Ta uống thuốc!"

Từ Tử Tình không chút do dự nói ra.

Sở Lương đưa Bách Hoa Tán tới, nói: "Một nửa thuốc uống, một nửa thoa ngoài da."

"Được rồi, đa tạ Sở sư huynh." Từ Tử Tình cảm động đến rơi nước mắt.

"Haiz." Lâm Bắc thở dài, vẻ mặt áy náy nói: "Gấp gáp cũng không giúp được, thực sự lương tâm khó có thể bình an. Nếu không thể giúp ngươi hút máu độc được vậy có muốn ta giúp ngươi xoa thuốc không?"

Lời này chỉ đổi lấy một cái lườm nguýt của Từ Tử Tình.