Việc này làm cho hắn như lọt vào trong sương mù, đành phải nhận lấy, nói: “Được rồi, thật sự đa tạ ngươi.”
“Hì hì, không có gì, ta vẫn còn nhiều lắm.” Từ Tử Tình thấy hắn đã nhận đồ, lúc này mới cười thật ngọt ngào.
Sở Lương tiến lên phía trước đem Phi kiếm hóa hình, hắn cầm kiếm ở trong tay. Hắn không rảnh mà để tâm đến lòng dạ của chúng đệ tử Ngọc Kiếm Phong. Lý do hắn chủ động mở đường rất đơn giản.
Người mở đường có thể đánh yêu quái.
…..
“Xì ---”
Thương Sơn rộng lớn rậm rạp, trong rừng chỉ toàn cây cổ thụ cao mấy trượng, tán cây cùng các loại dây leo chằng chịt, che kín bầu trời, không một tia nắng nào có thể lọt vào.
Trong tay Phương Đình cầm một pháp khí có hình dáng giống môt chiếc l*иg đèn, ánh sáng tỏa ra dịu nhẹ bao phủ mọi người, đồng thời chiếu sáng phía trước. Đi đầu đằng trước, Sở Lương tập trung toàn bộ thần thức vào mấy trượng phía trước, cẩn thận cảnh giác từng bước đi.
Trong thần thức vừa dò xét được một tia yêu khí, chợt nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng vang quái lạ.
Trong vô số dây leo quấn trên một cây cổ thụ to lớn, đột nhiên có một sợi dây bắn lên, giống như một Cự Mãng màu xanh. Mà ở chóp nhọn dây leo, có một nụ hoa màu đỏ to bằng nắm tay, màu sắc đẹp đẽ đầy mê hoặc.
Hoa Yêu!
Ngay lúc dây leo nhào về phía trước, nụ hoa màu đỏ kia trong nháy mắt cũng mở ra, kêu ha ha một tiếng, làm lộ ra một cái miệng to như chậu máu, có răng nanh nhọn hoắt.
Trong cánh hoa xinh đẹp này, lại cất giấu một cái miệng ăn thịt người!
“Cẩn thận.” Sở Lương khẽ quát một tiếng.
Cùng lúc đó, người tiến lên phía trước, mang theo trường kiếm dài ba thước, kiếm quang mạnh mẽ đâm vào tâm hoa, phụt--.
Trường kiếm giống như đâm xuyên qua tâm hoa mềm mại lại lập tức rút ra, một nhát đâm vào một nhát rút ra, còn bắn ra chất lỏng mang theo mùi lạ khác thường. Cánh hoa đỏ mềm mại kia mở ra, mang theo một lỗ hổng tối om, cứ oặt ra như vậy, mãi không thể khép lại được.
Chỉ trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, Sở Lương đã đối phó với bốn con hoa yêu giống vậy. Trấn Nam Vực Sơn này quả thật là có yêu ma khắp nơi, cho dù đi dọc ven rừng thì cũng nguy hiểm tứ phía. Những loại dây yêu hoa yêu này ngụy trang bằng mắt thường hoàn toàn không cách nào phân biệt được, nếu không phải những người tu luyện Thần Ý Cảnh đã mở ra thần thức, e là không đi được mấy bước đã bỏ mạng không còn hài cốt rồi.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Phương Đình ở phía sau lên tiếng.
Mặc dù chỉ có Sở Lương một mình ra tay mở đường, nhưng mọi người ở phía sau vẫn luôn mở thần thức ra cảnh giác bốn phía, mặc dù có thể tiết kiệm được chân khí và thể lực, nhưng mở ra thần thức trong một thời gian dài cũng khiến họ mệt mỏi.
Đối với những người tu luyện, ba thứ Tinh- Khí- Thần không thể thiếu bất kì một thứ nào.
“Các ngươi thu hồi thần thức điều tức một chút trước đi, trong khoảng thời gian này ta phụ trách cảnh giới.” Sau khi mọi người ngồi xếp bằng tại chỗ, Phương Đình cũng thể hiện trách nhiệm của Kim Đan Cảnh, một mình bảo hộ bốn phía.
Lâm Bắc sáp lên phía trên hỏi: “Sở huynh đệ, ngươi vẫn ổn chứ?”
“Trạng thái của ta vẫn khá tốt.” Sở Lương gật đầu nói.
Lời nói hắn là thật, bởi nhờ có sự trợ giúp Tụ Khí Đan của Từ Tử Tình, chân khí của hắn hiện giờ vẫn ở trong trạng thái còn đầy. Hắn cũng không có suy nghĩ tiết kiệm Tụ Khí Đan…, dù gì cũng chỉ cần đánh một con yêu quái l*иg đèn là có thể kiếm lại được rồi.
Chỉ cần Bạch Tháp ban cho phần thưởng, việc hắn đánh yêu quái mãi mãi là cuộc mua bán chỉ có lãi không có lỗ.
Nghĩ như vậy, hắn bèn nhắm mắt nội thị, mang theo một tia chờ mong bước vào bên trong Bạch Tháp.
Hắn liền nhìn thấy nhà lao sắt bên trong Bạch Tháp, có bốn gian đều đang giam giữ ảo ảnh màu vàng có hình dáng đóa hoa đang khép, Sở Lương tiến lên, ấn chữ “Luyện”.
Roẹt-----
Một tia sáng đỏ lóe lên, Sở Lương duỗi tay ra bắt lấy ánh sáng chói lòa bay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một vật được gói bằng giấy dầu, tựa hồ là thuốc bột.
Sau khi bắt lấy tâm niệm.
【 Bách Hoa Tán】:
Thuốc giải độc được chế từ tinh hoa của trăm hoa, một nửa uống, một nửa bôi ngoài da, có thể giải bách độc. Sử dụng Bách Hoa Tán còn có thể lưu lại mùi hoa trên cơ thể, trước có hương hoa nhài, giữa có hương hoa hồng, sau có hương hoa đỗ quyên, mùi thơm ngào ngạt, kéo dài không tiêu tan.
Từ Tử Tình có lẽ là ngại trên mặt đất có chút bẩn, không muốn ngồi xuống nên đứng ở một bên. Tiểu cô nương mới vừa đi ở giữa đội ngũ, bị mọi người bảo hộ nên cũng không có phiền luỵ, cũng không quá cần điều tức.
Lúc này mọi người tĩnh toạ vận công nên nàng hơi nhàm chán. Đôi mắt linh động nhìn khắp mọi nơi, nhìn phong cảnh rừng rậm bốn phía quanh mình.
Bỗng nhiên, phía trước phiến lá run lên một cái, tựa hồ có vật gì đó lờ mờ nhúc nhích một chút. Nàng có chút tò mò nhìn chằm chằm vào đó.