Chương 14: " Tôi không thể ngủ cô được."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, lông mi Thẩm Nịnh Nhược buông xuống, nàng nhìn vào bàn phím notebook trước mắt.

Bàn phím màu đen trắng, nhìn qua thật sự sạch sẽ, mặt trên cũng không có bám bụi cùng dấu vân tay, xem ra được bảo quản rất tốt.

Ánh mắt nàng ảm đạm, tùy ý lướt nhìn một chút liền dừng tại chữ cái đầu tiên trên bàn phím.

Là Q.

Trong đầu nàng lập tức liên tưởng đến Khâu Dạng.

Q là chữ cái đầu tiên của từ "Khâu".

Thẩm Nịnh Nhược nhấc lên ánh mắt, đem tâm tư thu hồi trở về, tiếp tục click xem văn kiện. Đến lúc công việc đã xử lí xong, nàng không khỏi suy nghĩ đến lời Diêu Dao nói khi nãy:

- Chẳng lẽ đến lúc trở về Vân Thành rồi cậu vẫn còn muốn liên hệ với tiểu muội muội này sao?

- Nhược Nhược, cậu phóng túng mấy ngày này sau đó liền quay trở về quỹ đạo ban đầu đi.

Đúng vậy, đối với Thẩm Nịnh Nhược mà nói, đi theo Khâu Dạng đến Tây Thành đã là một hành động khiến nàng thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có.

Bây giờ nếu muốn nàng quay về quỹ đạo lúc ban đầu, chỉ cần sau khi trở về Vân Thành nàng không cùng Khâu Dạng liên hệ nữa, lúc đó mới có thể xem như là thành công thoát ly khỏi mối quan hệ này.

Rốt cuộc 28 năm nay nàng chưa từng có những hành vi cùng hành động xung đột đến vậy.

Thẩm Nịnh Nhược nhéo nhéo giữa mày nhìn về phía cửa phòng, nhưng cũng không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ có người lại đến gõ cửa.

Nàng chậm rãi thở dài một cái, sau đó đem ánh mắt rút về, thần sắc tăm tối nhìn không ra một tia cảm xúc.

Khâu Dạng sau khi tỉnh lại cũng bắt đầu công tác, công ty vừa bắt được một hạng mục mới, nàng là thành viên của nhóm dự án nên mặc dù hiện tại đang ở Tây Thành nhưng cũng không thể vắng mặt trong các cuộc họp quan trọng.

Hơn nữa hiện tại chính là giai đoạn bận rộn nhất, vì vậy cơm sáng, cơm trưa nàng đều kêu cơm hộp.

Khâu Dạng cũng không cảm thấy khó chịu khi Thẩm Nịnh Nhược không đến tìm mình, ngược lại nàng còn cảm thấy như vậy thực bình thường. Bởi vì nàng còn phải bận rộn công tác, không có thời gian để ở đó "Chàng chàng, thϊếp thϊếp" với Thẩm Nịnh Nhược, cùng người nọ nói chuyện thật sự rất hao tốn tinh lực.

Huống hồ Thẩm Nịnh Nhược còn gian xảo như vậy.

Thời gian cứ thế trôi qua, đến khi đồng hồ điểm tới 5 giờ cả hai mới chạm mặt nhau lần đầu tiên trong ngày hôm nay. Là Thẩm Nịnh Nhược gõ cửa phòng Khâu Dạng, biểu tình của nàng nhìn không ra được cảm xúc gì, nàng chỉ cười nhẹ nhắc nhở: " Thời gian không sai biệt lắm."

Khâu Dạng sửng sốt, đôi mắt cũng chớp chớp, bộ dáng mang theo một tia hoang mang.

Thẩm Nịnh Nhược nhướng nhướng mày: "Đi leo núi a."

"Cô tưởng rằng tôi nói giỡn sao?"

"Ò." Khâu Dạng mím môi môi "Đợi xíu, tôi đi thay quần áo."

Thẩm Nịnh Nhược gật gật đầu: "Ùm"

Hai người cũng không cho nhau phương thức liên hệ, một khi có chuyện gì đều sẽ trực tiếp mà gõ cửa.

Dù sao hai phòng ở liền đối diện nhau, phương tiện biết bao nhiêu.

Buổi chiều 5 giờ mặt trời không còn gay gắt, trên mặt đất hơi nóng cũng không bốc lên khoa trương như giữa trưa, nhưng hai người mỗi người vẫn bung một cây dù mà đi.

Cửa hàng đồ chơi cách khu dân túc không xa kia lại bắt đầu đem trò chơi ném vòng ra bày trí, lúc này có một số du khách đi ngang qua không khỏi ngừng lại tham gia trò chơi.

Khâu Dạng nhìn một chút lại nhớ đến chiếc trống bỏi trong phòng Thẩm Nịnh Nhược.

"Muốn chơi sao?" Thẩm Nịnh Nhược bắt gặp ánh mắt của nàng, cũng nhìn qua theo, sau đó liền hỏi một câu.

Khâu Dạng lắc đầu: "không muốn."

Khâu Dạng lại nói: "Đứa bé hôm đó chạy đến tìm tôi có đôi mắt thật trong trẻo, con bé mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn tôi vì vậy tôi không muốn làm nó thất vọng"

Nàng là đang nói ra nguyên nhân vì sao hôm trước lại đồng ý chơi cùng Thẩm Nịnh Nhược.

"Thích con nít sao?" Thẩm Nịnh Nhược lại hỏi, ngữ điệu có chút bay bổng.

Khâu Dạng trầm ngâm vài giây liền "Ùm" một tiếng: "Thích những đứa bé ngoan."

"Thế tôi có ngoan hay không?"

Khâu Dạng:............

Khâu Dạng: "Cô là con nít sao?"

Ngành du lịch ở Tây Thành phát triển mạnh,cũng không chỉ bởi vì thời tiết bên này thật thích hợp để du lịch mà còn bởi vì nơi này có rất nhiều cảnh đẹp. Hướng dẫn du lịch sắp xếp đi tham quan rất nhiều địa điểm nổi tiếng, nhưng Khâu Dạng cùng Thẩm Nịnh Nhược vẫn luôn trốn ở trong phòng, cũng không đi được chỗ nào.

Nơi hai người muốn đến là một ngọn núi nhỏ chỉ cách khu dân túc cỡ vài Km, ngọn núi này cũng không nằm trong danh sách những địa điểm du lịch nổi tiếng ở Tây Thành.

Ngọn núi này không cao, cũng không lớn. Nhưng được cái vào mùa này, cây cối phát triển tươi tốt, những phiến lá xanh ươm làm cho bầu không khí trên núi trở nên trong lành mát rượi, ven đường một số loài hoa không tên cũng đua nhau nở rộ làm cho bức tranh thiên nhiên này tăng thêm vài phần sống động.

Vì để đạt được mục đích của chuyến leo núi, Thẩm Nịnh Nhược đề nghị cả hai cùng nhau đi bộ qua, không cần dùng xe.

Đoạn đường cũng không tính là xa, ra khỏi khu dân túc xong lại vòng theo quốc lộ đi thêm vài km liền có thể đến được chân núi.

Bên đường có một cửa hàng tiện lợi, Thẩm Nịnh Nhược vào mua hai chai nước, sau đó cả hai mới tiếp tục đi về phía trước.

Hai người đi một đường cũng không ai nói với ai lời nào, Thẩm Nịnh Nhược đi ở phía trước, tâm tình của nàng vì những lời Diêu Dao nói mà bị ảnh hưởng không ít, hơn nữa hiện tại còn chưa đến chân núi, nàng cũng không muốn lãng phí thể lực.

Lúc này trên quốc lộ vẫn còn không ít chiếc xe chạy qua chạy lại, một trận khí gió ập đến cuốn lấy chiếc lá vàng khô nằm trơ trọi trên mặt đường, đưa nó bay đến một phương trời xa xôi.

Bầu trời trên cao thỉnh thoảng lại có một vài con chim sải cánh bay lượn, lúc nhanh lúc chậm cuối cùng liền dừng trên những nhánh cây nhảy nhót líu lo.

Lúc đi Khâu Dạng có mang theo máy chụp ảnh, nàng đi được một đoạn liền dừng lại chụp ảnh một chút, Thẩm Nịnh Nhược đứng ở bên cạnh sẽ tùy thời bung dù che cho nàng, hai người tuy không nói gì nhưng hành động phối hợp cũng thực sự ăn ý.

Khoảng nữa tiếng sau, cả hai rốt cuộc đến được chân núi.

Ngọn núi này đã được khai phá, vì thế có thể leo lên trên đỉnh được.

Chỉ có điều nhân khí ở đây thực sự ít ỏi, phía trước các nàng chỉ có lát đát vài người du khách, vừa đi vừa cười nói, bầu không khí thoạt nhìn thực nhẹ nhàng.

"Đi thôi." Thẩm Nịnh Nhược mở miệng nói,trên đường đi đến đây nàng đã suy nghĩ thật rõ ràng, tâm trạng cũng được điều chỉnh không sai biệt lắm.

Sau khi về lại Vân Thành nàng nhất định sẽ không cùng Khâu Dạng liên hệ, điều này nàng hoàn toàn có thể làm được bởi vì Thẩm Nịnh Nhược nàng chính là một người có tính tự chủ thật cao.

Không phải chỉ cần không liên lạc, không tới lui là được rồi sao?

Cái này thì có gì khó.

Sáng nay nàng có một chút mê mang, bất quá chỉ là bởi vì bản thân cô đơn tịch mịch quá lâu mà thôi, nên mới có thể đối với Khâu Dạng sinh ra cảm giác luyến tiếc như vậy.

Con người không có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© cũng không chết được, vì vậy có gì mà nàng không thể từ bỏ.

Sau khi suy nghĩ thông suốt tất cả, tâm tình của Thẩm Nịnh Nhược tốt lên không ít.

Không ai có thể hiểu được bản thân bằng chính mình.

Khâu Dạng đem máy chụp ảnh treo ở trên cổ, nàng giương mắt nhìn ngọn núi trước mặt.

Ngọn núi này xác thật không cao lắm, nhưng muốn lên được đến đỉnh núi vẫn phải tốn một ít thời gian, đã thật lâu rồi Khâu Dạng không có leo núi vì vậy nàng có một chút lo lắng.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn nàng một cái, liền hiểu được Khâu Dạng đang suy nghĩ gì, nàng sung sướиɠ mà mở miệng: " Nếu một lát cảm thấy không leo nổi nữa tôi sẽ kéo cô lên."

Khâu Dạng cùng nàng đối diện, chậm rãi lắc đầu một chút sau đó tự mình đi về phía trước chỉ để lại câu nói: "Cảm ơn, không cần."

Nàng cũng không yếu ớt đến như vậy.

Mặt trời lúc này đã dần dần khuất bóng sau núi, hôm nay hoàng hôn vẫn đẹp như vậy, những du khách phía trước đi được một chút liền ngừng lại, một bên cười đùa nói chuyện một bên thưởng thức khung cảnh như mộng này.

Khâu Dạng thì khác, nàng muốn một mạch đi lên đến đỉnh núi, vì vậy cũng không có ngừng lại để xem như mọi người.

Cây cối nơi đây phát triển thật tươi tốt, hai bên ven đường hoa cỏ cũng đua nhau triển khai bộ dáng đẹp nhất.

Thẩm Nịnh Nhược đi ở phía sau Khâu Dạng, bởi vì có cây cối che bóng nên các nàng đều đem dù thu vào chiếc balo phía sau.

Trong nháy mắt, Thẩm Nịnh Nhược có cảm giác như bản thân cùng Khâu Dạng đang tham gia hoạt động du xuân mà các trường tiểu học thường hay tổ chức.

Trong đầu suy nghĩ như vậy, miệng cũng liền đi theo cảm khái: " Nè, cô có cảm thấy chúng ta bây giờ thật giống như những đứa trẻ học tiểu học đang tham gia hội du xuân của trường không?"

"........ Hồi tiểu học tôi chưa từng tham gia hoạt động du xuân." Khâu Dạng cũng không có dừng lại bước chân, một bên thở hổn hển một bên đáp lại Thẩm Nịnh Nhược.

Biểu tình của Thẩm Nịnh Nhược hiện lên một chút ngạc nhiên, nàng nhìn bóng dáng Khâu Dạng, muốn mở miệng hỏi vì sao nhưng nghĩ một chút vẫn là áp chế đi xuống.

Bỏ đi, tuổi thơ ấu của mỗi người cũng không phải ai cũng như ai.

Cả hai đã đi được một phần hai lộ trình, lúc này đã leo được đến chỗ sườn núi. Nơi đây bóng cây loang lổ, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua liền có thể làm cho những chiếc bóng trên mặt đất thay đổi đủ loại hình dáng.

Các nàng cùng những du khách khác vẫn duy trì khoảng cách, Khâu Dạng đi được thêm vài bước, liền ngừng lại.

Thẩm Nịnh Nhược đuổi theo phía sau,đến khi cách Khâu Dạng khoảng chừng 1 mét nàng liền đứng yên tại chỗ. Thẩm Nịnh Nhược cũng không khỏi thở dốc một chút, chỉ là không có khoa trương như Khâu Dạng: "Làm sao vậy?"

Đôi môi Khâu Dạng có chút khô ráo, bình nước vẫn yên vị nằm trong balo, nàng cũng không có ý định lấy nó ra.

Nàng liếʍ liếʍ môi nhìn Thẩm Nịnh Nhược, cả hai yên lặng nhìn nhau vài giây rốt cuộc Khâu Dạng mới kêu lên một tiếng: "Thẩm Nịnh Nhược."

Thẩm Nịnh Nhược trả lời vẫn là câu nói cũ, nhưng ngữ khí lúc nàng mang theo một chút dịu dàng: "Làm sao vậy?"

" Đợi lát nữa leo lên đến đỉnh núi này xong, tối nay cả người tôi khả năng không còn sức lực. " Khâu Dạng cũng không lòng vòng quanh co mà nói thẳng ra " Tôi không thể ngủ cô được."

Thẩm Nịnh Nhược nghe vậy nhịn không được "Phụt" một tiếng bật cười: " Cái này thì có liên quan gì?"

"Cô còn cùng tôi khách sáo làm gì."

"Số lần cô nằm dưới còn ít sao?"

Khâu Dạng: ".........."

Thẩm Nịnh Nhược nói xong, hướng về phía trước đi lên một bước, liền đứng ở trước mặt Khâu Dạng. Nàng cũng không quan tâm lắm xung quanh có người hay không có người, khẽ cuối đầu hôn lên đôi môi Khâu Dạng một cái, lại nhìn khuôn mặt Khâu Dạng: "Đêm nay chúng ta đổi một cái tư thế khác đi."

"Vừa khéo bên cửa sổ phòng tôi nhìn ra có thể thấy được ánh trăng, tối nay tôi sẽ cho cô "ngắm trăng" thật vui vẻ."

****************

Thoại của editor:

Khâu Dạng: Thẩm Nịnh Nhược, cô chuẩn bị tinh thần tự mình vả mặt mình chưa?

Thẩm Nịnh Nhược:....................