Khâu Dạng đã suy nghĩ thông suốt, hiện tại nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cuối đầu thấy, huống chi mục đích của nàng là lợi dụng Thẩm Nịnh Nhược dời đi sự chú ý của mình, như vậy thái độ của nàng quả thật không thể quá lãnh đạm.
Nhưng cũng không thể quá nhiệt tình, chỉ cần có thể duy trì trạng thái cân bằng là tốt rồi.
Nghĩ đến hình ảnh buổi chiều Thẩm Nịnh Nhược tức giận, Khâu Dạng tự hỏi thật lâu rốt cuộc mới quyết định chủ động một chút. Cho đến khi bên ngoài truyền đến động tĩnh, thanh âm của Triệu Minh Phân cùng Ngô Hiểu Quỳnh lọt qua khe cửa truyền đến trong phòng nàng, Khâu Dạng lập tức ổn định trạng thái của mình một chút, sau đó liền đi mở cửa.
Chỉ là nàng không nghĩ đến, Thẩm Nịnh Nhược sẽ làm chính mình ngồi ở phía trên đầu tủ như thế này.
Tư thế này trước nay Khâu Dạng chưa từng nghĩ tới, nhưng là không thể không nói, Thẩm Nịnh Nhược đứng trước mặt nàng như vậy những đường nét xinh đẹp sắc sảo trên khuôn mặt kia bị nàng nhìn đến thật rõ ràng.
Ngoài cửa sổ nhuộm lên một tầng vàng nhạt của hoàng hôn, chiếu đến trong phòng càng làm tăng thêm cảm giác ấm áp.
Dưới sự ôm ấp dịu dàng của hoàng hôn cả người Thẩm Nịnh Nhược như được rót thêm sự mềm mại,ánh mắt của nàng ôn nhu đến khó tả. Từ trong đôi mắt kia Khâu Dạng phảng phất có thể nhìn đến hình bóng của bản thân mình trong đó.
Thời gian nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược nhận thức thật ngắn, nhưng Khâu Dạng rõ ràng ý thức được một điều. Đó là nàng không cảm thấy bài xích khi tiếp xúc với Thẩm Nịnh Nhược, bất luận là hôn môi hay là làm những sự tình thân mật khác.
Điểm này làm nàng cảm thấy rất kì quái nhưng cũng thực mau liền thích ứng, bởi vì đây là việc tốt nó có thể giúp nàng đạt được mục đích nhanh hơn dự định.
Hiện tại cùng Thẩm Nịnh Nhược hôn môi, xung quanh hầu như đều bị che chắn.
So với tối hôm qua còn ngây ngô mà gặm nhắm đôi môi của đối phương thì hiện tại kỹ thuật hôn môi của cả hai đều thành thục hơn rất nhiều. Nụ hôn càng ngày càng triền miên, hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau như muốn đòi lấy tất cả mật ngọt của đối phương.
Ngoài cửa lại có vài người qua lại, những tiếng nói cười sung sướиɠ vang vọng khắp hành lang dài.
Khâu Dạng mặc chiếc áo thun tương đối to rộng, đôi tay Thẩm Nịnh Nhược chậm rãi vén lên chiếc áo của nàng nhẹ nhàng mà vuốt ve vòng eo mảnh khảnh.
Hô hấp của Khâu Dạng liền cứng lại động tác cũng dừng một chút, Thẩm Nịnh Nhược nhân cơ hội đem đầu lưỡi của chính mình rút ra, lại không nhịn nổi mà nhẹ nhàng cắn cắn cánh môi Khâu Dạng, âm thanh quyến rũ theo kẽ răng tràn ra đến: " Tiểu Dương...."
Khâu Dạng không đáp, nàng nhắm đôi mắt lại, cảm nhận sự mềm mại của những ngón tay Thẩm Nịnh Nhược đang dần dần duỗi đến phía sau lưng nàng.
Một tay mở khóa không khó, áo ngực của nàng nhanh chóng liền trở nên lỏng lẻo.
Thẩm Nịnh Nhược lại đem đầu lưỡi vói vào trong miệng Khâu Dạng, như là trừng phạt nàng vì không chịu đáp lời. Lần này Thẩm Nịnh Nhược có chút bá đạo cùng cường thế, một bên không ngừng hôn sâu đòi lấy, một bên đôi tay lại bắt đầu di chuyển về phía trước, nhẹ nhàng xoa ấn cho đến khi nghe thấy Khâu Dạng "Ưm" một tiếng.
Hô hấp càng ngày càng nặng nề, tư thế lòng bàn tay lại thay đổi.
Hơi thở của Khâu Dạng lúc này đã không còn nữa điểm quy luật, đôi môi cả hai tách ra, Thẩm Nịnh Nhược liền lướt xuống hôn lấy cằm Khâu Dạng, đồng thời cũng đem đôi mắt mở ra liếc nhìn bộ dáng của nàng.
Lông mi Khâu Dạng rất dài, hiện tại gắt gao mà rũ xuống, nhưng ngẫu nhiên sẽ vì động tác của Thẩm Ninh Nhược mà không khống chế được phát ra run rẩy.
Đôi môi Khâu Dạng càng thêm hồng nhuận không hoàn toàn khép kín mà hơi hơi mở ra, thậm chí có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng nhạt bên trong.
Yết hầu Thẩm Nịnh Nhược không ngừng trượt xuống, nàng một lần nữa thò lại gần hôn hôn đôi môi Khâu Dạng, sau đó gấp không chờ được mà đưa tay vén vạt áo phía trước của Khâu Dạng lên cao một chút, liền chui đầu đi vào.
Cái áo thun này thật sự rộng thùng thình, Khâu Dạng thân hình mỏng manh, lúc đứng đường cong trên cơ thể liền hiện ra đến rõ ràng.
Khâu Dạng không tự chủ mà ngả người ra sau, tay cũng từ trên cổ Thẩm Nịnh Nhược buông xuống, chống ở hai bên sườn.
Nàng mở mắt ra, nhìn đến hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương ở cái tủ đối diện.
Không có bại lộ ra ngoài cái gì, nhưng trong đầu lúc này lại đột ngột xuất hiện một tia kí©h thí©ɧ mạnh mẽ ập đến tấn công nàng.
Khâu Dạng nỗ lực làm cho hô hấp của chính mình trở lại bình thường nhưng cũng không có tác dụng.
Tối hôm qua nàng cũng không có bị đối đãi như vậy, hôm nay cũng chỉ mới là ngày hôm sau nàng vẫn chưa có thể hoàn toàn thích ứng được với những cảm giác mới mẻ như vậy.
Nhưng lại không thể không nói cảm giác này làm nàng cho nàng rất thoải mái, lý trí của nàng lúc này đã mặc cho Thẩm Nịnh Nhược khống chế.
Không biết trải qua bao lâu, Thẩm Nịnh Nhược mới đem Khâu Dạng từ trên đầu tủ ôm xuống, làm nàng tựa vào trên cơ thể của mình.....
Bởi vì lúc này chân Khâu Dạng đã mềm nhũn không chút sức lực.
"Còn chưa có tắm rửa." Thẩm Nịnh Nhược hôn một chút vành tai của nàng, nhẹ nhàng mà cười một tiếng: "Buổi tối lại bồi thường cho cô, được không?... Hửm?"
Đây chính là trần trụi đùa giỡn.
Khâu Dạng cố gắng lấy lại sức lực, nàng không có trả lời câu hỏi của Thẩm Nịnh Nhược, mặc khác thanh âm có chút khàn khàn mà lên tiếng: "Tôi vào toilet một chút."
Nàng nói xong liền không tiếp tục dựa vào Thẩm Nịnh Nhược, tự mình đứng lên.
"Ùm" Thẩm Nịnh Nhược cũng không có ngăn cản, âm cuối của nàng lại có chút giơ lên: "Nếu thật sự không còn sức lực, tôi có thể giúp cô."
Khâu Nàng không nhịn được xem thường mà liếc nhìn nàng một cái, liền bỏ vào toilet.
Tâm trạng của Thẩm Nịnh Nhược lúc này rất tốt, thấy cửa đóng lại mới quay đầu đi, lúc này mới chú ý đến tấm gương ở chiếc tủ bên cạnh.
Khi nãy ánh mắt của nàng hoàn toàn đặt ở trên người Khâu Dạng, tấm gương hoàn toàn bị nàng xem nhẹ. Hiện tại nhìn đến, cũng nhịn không được mà đỏ mặt, không biết khi nãy Khâu Dạng có nhìn thấy tình trạng của các nàng lúc đó hay không.
Thẩm Nịnh Nhược thầm nghĩ, hướng về phía sô pha ngồi xuống.
Máy chụp ảnh của Khâu Dạng nằm yên tĩnh trên bàn trà, nàng nhìn thương hiệu của chiếc máy một chút, lại đứng lên đi về phía cửa sổ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng bên ngoài trời đã tối sầm đi không ít.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn về phía xa xa, lại không khỏi bắt đầu tự hỏi về sự tình của chính mình cùng Khâu Dạng.
Không thể nghi ngờ, nàng đối với Khâu Dạng quả thật có một chút xúc động. Nếu không phải bởi vì cả hai đều chưa tắm rửa, sự việc vừa rồi tuyệt đối không có khả năng ngừng lại như vậy.
Nhưng bản thân nàng cũng không tránh khỏi sẽ nhấc lên một chút hoang mang, tính đến bây giờ nàng cùng Khâu Dạng nhận thức lẫn nhau mới được một ngày, như vậy là hợp lý sao??
Nàng không cảm thấy chính mình đối với Khâu Dạng động tâm, hoặc càng khoa trương một chút đó là thích thượng (1) Khâu Dạng.
Không đúng, nàng quả thật thích "Thượng" (2) Khâu Dạng, cùng Khâu Dạng trên giường lăn lộn tương triền không cần e ngại điều gì chính là một việc nàng cảm thấy thật sự tốt đẹp.
( - "Thích thượng" (1) mang nghĩa là yêu thích.- Thích "Thượng" (2) mang nghĩa tượng trưng cho công (trên) - thụ (dưới) => ở đây Thẩm Nịnh Nhược đang dùng cách nói chơi chữ, vì vậy mà mình để nguyên theo bản gốc luôn. Nôm na ý của chỉ là chỉ thích "làm" Khâu Dạng ó >•<) Về phần tình cảm, nàng cũng không có đối với Khâu Dạng nảy sinh ý tưởng nào khác, buổi chiều phát sinh giận dỗi cùng với suy nghĩ "tôi nhớ cô", nguyên nhân hơn một nữa là bị hormone chi phối, còn một nữa nguyên nhân còn lại.......
Thẩm Nịnh Nhược mím môi.
Nàng năm nay sắp 28 tuổi, có một chút nhu cầu sinh lý cũng thật bình thường.
Vài phút sau, Khâu Dạng liền từ trong toilet ra tới. Khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ bình tĩnh như mọi khi, móc khóa áo ngực cũng bị nàng một lần nữa khóa trở lại, mọi thứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Nịnh Nhược nghe thấy tiếng động liền xoay người lại, đôi mắt cong cong mang theo ý cười, quan tâm mà hỏi: "Sao rồi, có ổn không?"
Đến giờ nàng vẫn nhớ rõ cảm giác của buổi tối hôm qua, khoảnh khắc mà đầu ngón tay cùng lòng bàn tay của nàng cảm nhận đến sự mềm mại, trơn trượt, ướŧ áŧ.
Khâu Dạng nhẹ nhàng mà thở ra một hơi: " Tôi đói bụng."
"Được."
"Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Thẩm Nịnh Nhược bắt đầu sử dụng từ "chúng ta", ít nhất ở bảy ngày này nàng và Khâu Dạng chính là "chúng ta".
Khâu Dạng "Ùm." một tiếng, mang theo máy chụp ảnh của mình: "Đi thôi."
Cảnh đêm Tây Thành rất đẹp, nàng muốn chụp một vài bức ảnh lưu lại.
Hai người một trước một sau mà ra khỏi phòng, trên hành lang hiện tại cũng chỉ còn vài người qua lại, cả hai một đường đi thẳng ra khỏi khu dân túc.
Hai vai các nàng bất chợt chạm vào nhau, sau đó lại tình cờ mà đυ.ng đến đối phương.
Mỗi lần Khâu Dạng nhìn đến hình ảnh mình muốn chụp liền đưa camera lên, lại ấn nút chụp xuống.
Đi được một đoạn đường, Khâu Dạng lại ngừng lại, đem camera hướng đến con chim đang đậu trên mái hiên.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn thấy nàng nghiêm túc chụp ảnh như vậy, không biết suy nghĩ như thế nào liền click mở phần mềm chụp ảnh, đem di động hướng về phía Khâu Dạng.
Nhưng bởi vì quên tắt âm thanh, vừa chụp xong một tấm Khâu Dạng liền quay đầu lại: "Cô chụp lén tôi?"
"Chỉ cho cô được phép chụp tôi,còn tôi không được phép chụp cô sao?" Thẩm Nịnh Nhược lại tiếp tục chụp một tấm, lúc này mới thỏa mãn mà dừng tay.
Khâu Dạng có chút đuối lý, quả thật buổi chiều ngày hôm qua nàng có chụp hình Thẩm Nịnh Nhược.
Vì thế nàng cũng không tiếp tục truy cứu: "Đi thôi."
"Chúng ta đi ăn mì."
Thẩm Nịnh Nhược có chút sửng sốt, lại nghe thấy Khâu Dạng nói tiếp: " Thật ra tôi rất thích ăn mì, nếu cô không thích ăn cô có thể kêu món khác."
"Không phải là...." Thẩm Nịnh Nhược ngừng một chút, âm thanh có chút hạ xuống "....... "người khác" thích sao?"
Ánh mắt Khâu Dạng mang theo một chút kỳ quái mà nhìn nàng, miệng lưỡi nhàn nhạt mà đáp: " Tôi tên là "người khác" sao?"
***********