Ngày thứ hai sau kì nghỉ tết, phim tài liệu của Lục Tinh Gia được công bố rồi.
Tên của bộ phim tài liệu là
, thử tâm an xử thị ngô hương (nơi nào tâm thanh bình chính là quê hương của ta). Lục Tinh Gia nói khi nhỏ ở trong một góc xóm, lớn lên thì đến thành phố hoặc quốc gia nào đó, ở đâu bạn cảm thấy an tâm thoải mái, vậy thì dừng chân ở đó, đừng đi nữa.
Thế thì tôi bình phàm quá, tâm tôi đặt ở trên chiếc giường của tôi, tôi không rời xa nó được.
Trừ ngày đầu tiên họp báo về phim tài liệu là tôi đi ra, thời gian còn lại đều nằm ở trên giường hoặc là xin làm edit tại nhà, không chụp ảnh quay phim gì nữa. Thi thoảng tôi sẽ lướt mạng, phát hiện ra tin đồn giữa tôi và Lục Tinh Gia không đánh đã hết, so với cái này, toàn dân mạng dường như quan tâm đến một chuyện khác hơn: Lời từ biệt của Lục Tinh Gia.
Lục Tinh Gia vì bộ phim tài liệu này mà chạy đi tuyên truyền lần cuối, gắng sức vác mặt đi, gặp một lần những người yêu mến anh ta mà chưa được nhìn thấy anh ta lần nào, xem như là sự dịu dàng cuối cùng trước khi từ biệt. Anh ta rất bận, cũng rất mạo hiểm, dù sao vẫn có người hoàn toàn không tiếp nhận được sự lựa chọn của anh ta, mẹ nó chứ đến thư đe dọa cũng nhận được cũng bảy tám bức rồi, làm tôi muốn lên cả miếu thờ trên núi mua bó hương cúng bồ tát, mỗi ngày thắp một nén hương giữ lại sự yên bình cho tên chó này.
Tôi ở nhà vừa cắn hạt dưa vừa hóng chuyện, xem dòng thời gian của fan hâm mộ Lục Tinh Gia trong một năm qua. Tính ra Lục Tinh Gia cũng không phải loại người tàn nhẫn như vậy, quyết định của anh ta hoàn toàn có thể đoán trước, ít ra số lần thông cáo năm ngoái căn bản là tụt hẳn so với năm trước đó, người có lòng đương nhiên rất nhanh phát hiện ra manh mối; với lại Lục Tinh Gia là giải nghệ chuyển sang hoạt động sau ánh đèn sân khấu, cũng không phải là đánh mất tư cách làm minh tinh (huống hồ anh ta cũng chẳng phải minh tinh) bị bắt thóp ngay tại chỗ, một đứa bị mắng như con chó như tôi cũng không hiểu. Nhưng vòng fan tối tăm rối loạn, không ai có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ, Lục Tinh Gia ban đầu được yêu thích bao nhiêu, hiện tại bị mắng chửi bấy nhiêu.
Tôi nói người ta mắng anh như thế này, người không biết lại còn tưởng anh mại da^ʍ bị bắt đưa vào đồn.
Lục Tinh Gia nhàn nhạt nói tôi chơi mại da^ʍ bị bắt, số người mắng chửi tôi có lẽ sẽ ít hơn chút.
Tôi lôi điện thoại ra: Thế tôi giúp anh gọi một người nhé.
Lục Tinh Gia liền cười, cười đẹp thật, giống như lần thứ hai chúng tôi gặp lại nhau cùng ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, trong đôi mắt có chứa ngôi sao. Anh ta nghịch cái bụng của A Thủy đang nằm phơi nắng ở bên cạnh, bỗng nhiên hỏi tôi:
"Kết quả chuẩn đoán lúc nào thì đưa em đây?"
"Ngày anh đi đi."
Lục Tinh Gia lảng tránh sự trốn tránh của tôi, chỉ nói: "Vậy chỉ sợ tôi đi rồi thì em sẽ càng thấy tồi tệ hơn."
Anh ta dừng một lúc, rồi nói: "Tôi đã định để một thời gian nữa rồi mới đi."
Tôi biết anh ta có ý gì, nhưng tôi còn chưa ích kỷ đến mức đó, bởi vì tôi sâu sắc hiểu được rằng sự bất lực không thể làm được gì đau khổ tới mức nào, tôi không muốn Lục Tinh Gia cũng rơi vào đầm lầy này: "Không cần, anh đi việc của anh. Chúng ta vừa mới được rửa trong sạch, anh đừng có mà lại rước một thân đồn nhảm vào nữa."
Tôi châm lửa một điếu thuốc, chìm vào làn khói mù mịt mà không nói gì.
Lục Tinh Gia ngồi bên cạnh tôi, cầm một điếu thuốc, mượn một ít lửa. Chúng tôi ngồi sánh vai nhau, sau khi hút hết một điếu, Lục Tinh Gia mới nói:
"Em có nhiều tiền như vậy, lúc nào cũng có thể bay sang gặp tôi."
"Có cái rắm ấy." Tôi khinh, "Tôi nghèo đến nỗi sắp phải bán thân rồi."
"Thế phí đi đường tôi bao hết, tôi có tiền." Lục Tinh Gia ngẫm nghĩ, "Hoặc là tôi quay về, xiên nướng ở đây ngon nhất thế giới rồi."
Tôi ngày trước không có cảm giác gì với hai chữ ly biệt này, từ cấp một cho đến cấp ba đều học ở một nơi, thị trấn rất nhỏ, tối nào ra ngoài đi dạo cũng gặp từ hai đến ba người bạn, dẫn đến việc ba lần tôi tốt nghiệp cũng chẳng có xúc động gì đặc biệt cả.
Cho đến khi tôi đi học đại học, khi người bạn nối khố của tôi thất tình tìm tôi uống rượu, tôi nhìn vào thời khóa biểu kín mít, ngày nghỉ gần nhất là một tháng sau, liền muốn xỉu ngay tại chỗ. Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng từ đó tôi nhận ra mình yêu thương người khác đến vậy, đáng tiếc là có những khoảng không giữa tình cảm và tiền bạc không thể lấp đầy được, không nhịn được tiếc nuối.
Trên đời này mà có cánh cửa thần kỳ, vậy nhất định sẽ mở ra rất nhiều rất nhiều tình yêu thương.
Tôi lại ngây ngốc rồi, Lục Tinh Gia tưởng tôi buồn, vì vậy nói:
"A Châu, em đừng buồn, nếu em cần tôi, tôi nhất định sẽ trở về."
Lục Tinh Gia luôn là một người sống nội tâm, lần đầu tiên anh ta nói kiểu này với tôi, có lẽ anh ta cảm thấy rất chân thành tình cảm, nhưng tôi thực sự sợ hãi, vì vậy tôi nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp mắt. Lục Tinh Gia nhìn thấy dáng vẻ *** này của tôi, không nhịn được mà cười thành tiếng. Đang cười thì anh ta rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho tôi, dịu dàng mà cho tôi một cái ôm thật ga lăng, vỗ về đầu của tôi, nói A Châu, không khóc nữa.
Kỳ quái, tôi lại khóc sao, tôi lại không hiểu cái chuyện rắm gì nữa rồi.
Vòng tay của Lục Tinh Gia ấm áp như Lam Sơn vậy, nhưng mùi hương lại khác với Lam Sơn, mùi hương nước hoa của Lam Sơn thiên về hương citrus cam chanh trong trẻo nữ tính, còn Lục Tinh Gia thường dùng nước hoa oceanic, nhàn nhạt lạnh lẽo, dẫn đến một tháng sau tôi đến sân bay tiễn Lục Tinh Gia vẫn có thể ngửi thấy mùi này, không thể không nói theo góc độ nào đó Lục Tinh Gia và Lam Sơn đều rất biết cách, như thế này thì khi nào tôi áp lực đau buồn đều sẽ nhớ đến cái ôm hương oceanic đó của Lục Tinh Gia, còn có sự vỗ về dịu dàng ấm áp, âm thanh luôn lặp lại trong những giấc mơ của tôi, nói:
A Châu ngoan, em đừng khóc nữa.
Đối với tôi, Lục Tinh Gia rời xa chính là đào đi một phần khả năng yêu thương người khác trong tâm hồn tôi. Sau khi anh ta đi, tôi phát hiện ra rằng ở thành phố này, tôi dường như không còn một người bạn đặc biệt nào, chỉ có vài người có thể nói chuyện đó, đáng thương thật.
Tôi đã nhận kết quả chẩn đoán từ tay anh ta, nhưng vẫn chưa mở ra. Lục Tinh Gia nói rằng để anh ta sang bên đó ổn định lại đã, rồi tôi gọi video cùng bóc bì. Tôi cạn lời luôn: Tôi phải giành được ít nhất giải thưởng mười triệu mới có thể làm ra vẻ trang trọng đến vậy.
Năm ngày sau, tôi và Lục Tinh Gia gọi video, tôi nói anh cho tôi thời gian đi tắm trước, Lục Tinh Gia mắng: "Hai ngày qua là ai mắng tôi làm màu quá đáng?"
Tôi rất thành khẩn: "Xin lỗi, mắng tôi đi."
Lục Tinh Gia nói: "Đừng nghĩ phức tạp quá, có bệnh thì chữa, phải uống thuốc thì uống thuốc phải cầu phật thì cầu phật, không bệnh? Không bệnh thì đi hai bước."
Mẹ nhà anh, tôi rất hối hận vì đã không ngăn anh ấy giải nghệ, Lục Tinh Gia xứng đáng được đến Đông Bắc học tiểu phẩm, và anh ta sẽ không vắng mặt trong Gala Xuân Vãn hàng năm, sau năm mươi năm, anh ta sẽ được vinh danh làm khách mời danh dự của Gala Xuân Vãn.
Nhưng thành thật mà nói, trong khi tắm tôi đã suy ngẫm về những lời Lục Tinh Gia nói một lúc, cũng thấy đúng thật, không có cách nào nữa rồi, nghĩ như vậy làm tôi bình tĩnh lại, nhưng tôi phải nắm bắt lấy thời gian, vì tôi cảm nhận rõ sự bình tĩnh này rất ngắn, sự lo âu đang cuồn cuộn di chuyển, nó có thể thay thế bất cứ lúc nào. Tôi từ phòng tắm đi ra rót một ly nước, ngồi trước Laptop và xé túi hồ sơ.
Ở đầu bên kia, Lục Tinh Gia có lẽ nghĩ rằng phải mất một thời gian để tôi tắm, tranh thủ đi hâm một ly sữa, sau một hai phút thì anh ta quay lại, một mặt không hiểu gì: "??? "
Tôi đặt úp tập hồ sơ trên bàn: "Tôi đọc xong rồi."
Thế là giữa hai chúng tôi mất một khoảng thời gian im lặng đến lạ lùng, tôi nhìn anh và anh nhìn tôi, thật quỷ dị. Lục Tinh Gia có lẽ là không theo kịp logic của tôi. Tôi hiểu anh ấy khá rõ. Nếu đổi lại là tôi nhìn anh ta vì chuyện này mà sầu nửa năm, nhân lúc tôi đi hút một điếu thuốc anh ta dùng tốc độ ánh sáng xé túi hồ sơ bệnh án, tôi có thể đập chết anh ta.
Nhưng hiện giờ người nên bị đánh chết là tôi, may mà anh ta với tôi nghìn trùng xa cách, anh ta dường như không nhịn được muốn cười, thế em định thế nào.
Tôi hỏi: "Bác sĩ nói gì?"
"Ông ấy nói cụ thể tình hình thế nào em tự nắm bắt rõ, nếu cảm thấy ổn thì nên tìm người tư vấn trước, nếu không thì đi kê đơn." Lục Hành Gia nói, "Thuốc ba phần là hại, thuốc thần kinh còn tệ hơn nữa."
Tôi nói anh để tôi suy nghĩ đã.
Sau đó tôi đứng dậy mở cửa ban công, tôi không hút thuốc, tôi chỉ muốn đùa nghịch với cún, hóng gió một lát. Thật khó để nói liệu rằng đêm nay do tôi quá mệt mỏi hay cuối cùng cũng đã lấy hết can đảm để đối mặt với sự thật đằng sau. Dù sao thì tôi đã mất khả năng vui buồn từ rất lâu rồi, dẫn đến bây giờ một chút thăng trầm cảm xúc cũng không còn quan trọng nữa. Thật sự khiến con người ta mê man.
Tôi biết có một số người đã gặp nhiều rắc rối vì triệu chứng của bệnh này, khi chuẩn đoán được bệnh sẽ cảm thấy yên lòng hẳn xuống, không đến nỗi như mấy con ruồi mất đầu bay loạn xạ. Nhưng tôi thì không, tôi có quỹ đạo cuộc sống bình thường riêng của mình và tôi bận rộn với nó, bận đến nỗi không có thời gian đi yêu thương người khác cũng như được người khác yêu thương, thậm chí đến bây giờ tôi cũng không quyết định được, tôi liệu có thể gặp một bác sĩ tâm lý hay không, tôi cũng chưa chuẩn bị tâm lý để thẳng thắn đối diện với một người lạ mặt, thế này sẽ khiến người ta cảm thấy lạ lùng.
Ưu điểm duy nhất là tôi biết lý do tại sao mọi người lại tin vào thần và phật rồi, họ sẽ không ngồi trước mặt bạn bảo bạn giãi bày tâm sự, vừa giữ được khoảng cách, vừa để bản thân an tâm. Vì vậy thế nhân tin vào thần phật, thật ra đều là tin chính bản thân mình.
Tôi quay đầu nhìn Lục Tinh Gia trong màn hình, hình như anh ta đang giúp tôi liên hệ với bác sĩ tư vấn tâm lý. Lúc này tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện rất thú vị... Tôi nghĩ đến việc này hơn một năm, nhưng tôi không nói với ai cả:
Tôi nghĩ Lam Sơn có lẽ cũng nên cần một bác sĩ tư vấn tâm lý.
Tôi có thể nghĩ như vậy bởi vì đôi lúc Lam Sơn khiến tôi thấy chị ấy thật sự thần kinh, chị ấy cố chấp đến nỗi dường như mắc chứng hoang tưởng rồi, có một khoảng thời gian chị ấy kiểm soát tôi rất chặt, chị ấy không muốn tôi đi chụp cho phụ nữ và đàn ông khác. Thậm chí ngay tại thời điểm yêu nhau sâu đậm, chị ấy cũng đẩy tôi ra xa vạn dặm, nghĩa là chị ấy có chuyện gì, cũng không có ai có thể tâm sự với, mà cứ kìm nén như thế thì có khả năng chết người. Tôi kéo dài được đến nay mới phát hiện ra mầm mối, phần lớn là có Lục Tinh Gia và Thu Lịch ở bên, không thì tôi chỉ có nhập viện sớm hơn chứ chẳng có muộn hơn.
Nghĩ như vậy tôi lại hối hận rồi, tôi nên tặng cho chị ấy một con cún hoặc là một chú gấu bông sau khi chia tay, như thế thì chị ấy có tâm sự cũng có thể nói với chúng, cũng không đến nỗi cô đơn.
Tôi cúi đầu liếc nhìn A Thủy, đột nhiên cảm thấy đáng lẽ phải để nó cho chị ấy, nhưng tôi không nỡ, thật sự không đành lòng.
"Nói đến đây, phía Lam Sơn có một chuyện..." Lục Tinh Gia đột ngột ngừng lại, "Em có muốn nghe hay không? Không muốn nghe thì thôi."
Tôi phục rồi, Lục Tinh Gia có phải biết thuật đọc tâm hay không, làm sao mà ông đây nghĩ gì anh ta cũng biết được. Tôi có chút khó hiểu, hỏi chuyện gì.
"Kết quả đánh giá của Phi Quang năm nay sẽ được công bố trước tháng sáu, và còn hơn một tháng nữa".
"Rồi sao nữa?"
"Lam Sơn có trong danh sách ứng cử."
"Chuyện đương nhiên mà."
"Vậy em đoán xem Lam Sơn chụp nhiều bộ ảnh như vậy, em biết ban tổ chức chọn bộ nào để quảng bá không?"
Đậu xanh.
Tôi trong phút chốc rùng cả mình.
"... Không Không?"
"Không Không."