Sau cùng tôi vẫn không hỏi. Thật ra tôi không biết liệu sự im lặng của mình có tốt hay không, tôi đúng thật là đang trốn tránh rất nhiều thứ, ví dụ như lòng hoài nghi Lam Sơn có yêu tôi hay không, sự hổ thẹn không chung thành cùng với nỗi lo âu không cách nào cân bằng được giữa bánh mì và tình yêu.
Những lo lắng của tôi đang kéo nhau trở lại, nhưng ít ra vẫn tốt hơn giai đoạn dậm chân tại chỗ đó. Linh cảm của tôi vẫn còn đó, lại trải qua hai lần hợp tác với Dương Hi và Lục Tinh Gia, tôi đã có thể khóa chặt nó lên người mình rồi. Tôi chụp không ít ảnh ở sự kiện thời trang, thậm chí có vài bức được đăng tải lên mạng, cũng giao lưu với không ít người. Tôi biết rằng sau này tương lai của tôi sẽ rộng mở và rạng rỡ hơn, chỉ cần tôi không ngừng tiến về phía trước như thế này.
Nhưng có một số thứ vẫn đang thay đổi, ví dụ như vị trí của tôi và Lam Sơn chuyển đổi cho nhau một cách kỳ quái, chị ấy sẽ nhắn tin cho tôi những lúc tôi bận rộn, còn tôi thường thường chỉ có thể nhắn lại lác đác vài câu, trước lúc đi ngủ hoặc là trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có.
Sau đó tôi nhận ra sự thật là Lam Sơn vẫn khác với tôi, ví dụ như nếu đổi là chị ấy đang đi công tác, đối mặt với những tin nhắn trả lời càng lúc càng lâu tôi sẽ mất dần đi kiên nhẫn, sau đó từ từ nhắn ít đi... Thật ra thì cũng không phải là mất đi kiên nhẫn, chỉ là tôi cho rằng có những lời nói ra không nhận được hồi đáp, vậy thì không nhất thiết phải vì sự bận rộn của Lam Sơn mà đổ thêm dầu vào lửa nữa, tôi thà rằng một lời cũng không nói, nuốt xuống tự mình nghe.
Lam Sơn thì không, chị ấy một mình kể những chuyện vụn vặt cho tôi, mỗi ngày đều báo cáo tình hình của bà ngoại và chị ấy giống như hôm đó đã hứa với tôi. Thế nên tuy tôi mệt như con chó, vẫn không thiếu thông tin về tình trạng của Lam Sơn. Lam Sơn dính lấy tôi như tôi đã từng dính chị ấy, tôi vốn nên vui vẻ, nhưng vì sức khỏe của bà ngoại ngày càng xấu đi, tôi lại nóng ruột gấp bội.
Tôi sờ vào lương tâm mà nói ra một câu rất xấu xí, tôi cảm thấy bản thân thật ích kỷ. Như thế này không có nghĩa là tôi không quan tâm bà ngoại, ngược lại tôi giống như Lam Sơn hy vọng bà ngoại sẽ khỏe lại, an ổn hưởng lạc cho đến khi nhắm mắt buông xuôi. Nhưng dưới muôn vàn áp lực mà bánh mì và tình yêu đem đến, khi đối mặt với bệnh tình của bà ngoại, cái cảm giác mệt mỏi cách xa vạn dặm mà khoanh tay đứng nhìn này, quả thật là như lấy dao cứa vào lòng tôi.
Vì vậy có những lúc tôi đọc được tin nhắn của Lam Sơn thậm chí còn không trả lời ngay lập tức, tôi phải chuẩn bị tâm lý thật lâu thật lâu mới có thể ứng phó mà tiếp tục cuộc trò chuyện.
So với nói chuyện cùng Lam Sơn, tôi càng thích giao lưu với người khác hơn, ví dụ như Lục Tinh Gia, nhưng anh ta quay phim cũng bận sắp chết, lần trước chúng tôi gọi điện xong căn bản là không liên lạc thêm lần nào nữa. Vì vậy bình thường bị quấy rối nhiều nhất vẫn là Thu Lịch, chúng tôi làm việc cùng nhau, trước mắt đã phát triển thành mối quan hệ hợp tác kinh doanh thương nghiệp rồi, hôm nay tôi gọi anh ta là đại nhϊếp ảnh gia danh tiếng quốc tế, ngày mai anh ta có thể trả lại cho tôi một câu nhϊếp ảnh gia thế giới tiên nữ hạ phàm, nghe phát buồn nôn.
Ngoài hai người này ra, tôi thỉnh thoảng còn nói vài câu với Dương Hi.
Việc này không thể trách tôi, dù sao thì lúc tôi ở lễ hội Haute Couture chụp được Dương Hi, bản thân tôi cũng bị dọa cho rớt mắt ra ngoài, kết quả là Dương Hi nhìn tôi như nhìn một đứa đần độn: "Chị dựa vào cái gì cho rằng em không có tư cách ở đây?"
Tôi rơi lệ, bởi vì tôi cơ bản là đem sự kiêu ngạo trời sinh cùng với năng lực nghề nghiệp của Dương Hi vứt hết ra sau đầu rồi, thế là tôi thành thật nhận lỗi: Tôi xin lỗi, tôi là chó, đừng mắng nữa.
Dương Hi liền rất cảm thông: "Chị thật hèn yếu nha."
"Chứ sao, không thì em mà đi cáo trạng với sếp của tôi, vậy thì bát cơm của chị đây liền hết rồi." Tôi làm giả lau nước mắt, sau đó dựa vào bàn trang điểm xem hình mình chụp. Dương Hi ngồi lên chiếc ghế bên cạnh tôi, rất thong thả mà nói.
"Lam Sơn không đến tiếc thật đấy." Dương Hi nói, "Bỏ lỡ rất nhiều tài nguyên."
Tôi liếc cô ta một cái: "Chị ấy có việc."
"Tuy không biết có việc gì, nhưng sự nghiệp đang thăng hoa mà bỏ qua hoạt động kiểu này, chỉ sợ là chị ấy cũng chẳng dễ chịu gì." Dương Hi quay đầu sang, như thể đang hỏi tôi, lại như thể đang cảm khái: "Tham vọng nghề nghiệp của Lam Sơn rất lớn."
Tôi mặt tỉnh bơ nói lại lời của Lục Tinh Gia: "Người có lòng hướng đến tầm cao, không phải là chuyện xấu."
Dương Hi chỉ im lặng mà cười, không nói gì nữa.
Dương Hi so với Lục Tinh Gia vẫn kém hơn chút gì đó, mặc dù người phía sau cũng từ ngành thời trang đập tường sang giới giải trí bên cạnh, nhưng dù sao thì hiện tại vẫn cách một bức tường, thêm nữa là tôi chụp cho Lục Gia Tinh một bóng lưng chất chứa câu chuyện, lần hợp tác <Áo len trắng> còn làm vững trãi tình đồng đội cách mạng của chúng tôi, thế nên tôi và anh ta cơ bản là không có chuyện gì không nói sất, thậm chí đã ngầm thừa nhận sự thật là tôi và Lam Sơn ở bên nhau.
Nhưng khi nói chuyện với Dương Hi tôi luôn cẩn thận từng li từng tí mà dè chừng ước đoán. Những lúc không có người tôi liền tưởng tượng ra phim truyền hình hot nhất năm với những cảnh giành giật tài nguyên và xúi giục ly gián, tôi suýt nữa rơi giọt lệ đẹp đẽ nhất.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thản nhiên lãnh đạm của Dương Hi, với dựa vào địa vị và xuất thân của cô ta chắc không cần thiết phải chơi chiêu trò này, thế nên tôi vẫn không nhìn thấu được cô ta, mà cũng chẳng muốn nhìn thấu, chỉ âm thầm đổi cái mác tiểu vương nữ thành tiểu ác ma, chắc cô ta cũng không biết đâu.
Nhưng cô ta nói một câu ngoài dự đoán của tôi, dẫn đến việc tôi cả đêm lăn lội không ngủ được, cứ nghĩ mãi chuyện "Chỉ sợ là trong lòng Lam Sơn cũng chẳng dễ chịu gì."
Bởi vì tôi thật sự chưa từng nghĩ đến, Lam Sơn vì bệnh tình của bà mà bỏ lỡ tài nguyên lần này thì có buồn hay không.
Có lẽ là tôi quá tin tưởng chị ấy rồi, tôi cứ cho rằng quyết định của Lam Sơn luôn luôn đúng đắn, lại quên mất thật ra có rất nhiều việc không có trắng đen rõ ràng như vậy, giống như việc Lam Sơn từ bỏ những sự kiện này, nhưng trong lòng chị ấy chưa chắc không có tiếc nuối, thậm chí vì mất đi tài nguyên, dẫn đến về sau con đường sự nghiệp này không dễ đi đến thế, mà Lam Sơn lại là một người xem trọng tương lai như vậy, chị ấy thật sự không buồn sao.
Vậy tại sao không nói cho tôi biết đây?
Thật ra thì tôi là một người rất kỳ lạ, ví dụ như cuộc sống của tôi hiện tại đang rất tồi tệ, nhưng nhìn người ta sống không tốt vẫn đến giúp một tay, nếu có người nào treo ngược tôi lên mà lắc, thứ rơi ra có lẽ là lòng thương cảm và sự đồng tình quan tâm của tôi tràn ra khi người ta (đặc biệt là Lam Sơn) chịu thiệt thòi. Nhưng những thiệt thòi mà phải tự tôi nuốt xuống đấy giống như bã kẹo cao su dính trên mấy cái xe buýt, hết lần này đến lần khác không thể gỡ ra được, chúng chỉ sẽ tiếp tục bám vào nơi mù mịt tối tăm đó, tiếp tục mốc meo và thối rữa đi.
Vì vậy lúc này tôi không nghĩ nhiều được đến thế nữa, tôi dứt khoát ngồi xuống, sau đó gọi điện cho Lam Sơn.
Đây là lần đầu tiên trong những ngày công tác dài tôi gọi điện cho Lam Sơn, trong khi đợi nhấc máy tôi có chút căng thẳng như đang xem thông báo kết quả xổ số vậy.
"Đợi chút." Lam Sơn nói, "Bà ngoại đang ngủ trưa, tôi ra ngoài ban công nói chuyện với em."
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa ban công.
Sau đó Lam Sơn nói: "Em bận quá nhỉ, bây giờ mới có thời gian gọi cho tôi."
"Xin lỗi... hai ngày nữa sẽ càng bận hơn." Tôi tự nhiên có chút tủi thân, "Lần trước chị đi công tác cũng ít khi gọi điện cho em."
"Châu Châu em thật nhỏ mọn nha!"
Lại là lỗi của tôi, tôi tủi thân +1, lòng nói ông đây nhỏ mọn không phải vì quan tâm chị à. Nhưng giọng nói của Lam Sơn ở đầu bên kia nhẹ nhàng mà làm nũng với tôi, ngứa ngứa tê tê như lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve vào cổ tôi, làm người ta suy nghĩ sâu xa, sự áy náy mà tôi vốn dĩ đã áp chế xuống lại điên cuồng trào lên, trời mới biết lúc này tôi ghét bản thân tới mức nào, Lam Sơn tốt như thế, tôi nỡ lòng nào không yêu chị ấy.
"Châu Châu." Chị ấy đột nhiên gọi tôi, "Bà ngoại chuyển đến bệnh viện thành phố rồi."
Tôi ngây người.
Lam Sơn lại nói: "Hôm nay tôi... nhận được giấy thông báo bệnh tình nguy kịch."
Tôi nghĩ là tôi rất có thể đã lâu rồi không ngủ ngon được, đến nỗi mà khi Lam Sơn nói với tôi một chuyện hệ trọng như vậy, đầu óc tôi lại một mảnh hỗn độn, căn bản là không nghĩ ra tại sao nó lại như vậy. Giọng điệu của Lam Sơn ấm áp như đang dỗ tôi ngủ, tôi dường như có thể nhìn thấy hình ảnh chị ấy dựa vào ban công hóng gió, ánh mắt mê mang mà nhìn về phía xa xăm kia.
Tôi hít sâu một cái, cố ép bản thân vui tươi: "Tìm bác sĩ giỏi nhất uống thuốc tốt nhất chưa?"
"Rồi chứ, nhưng bà ngoại tuổi đã cao, bác sĩ nói, nếu như bà nguyện ý, thì đưa bà về nhà." Lam Sơn trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười: "Nếu như không có em, một mình tôi có lẽ không lo liệu nổi, thế nên để bà tiếp tục nằm viện điều trị rồi."
Tôi đột nhiên rất sợ hãi.
Trong ký ức của tôi Lam Sơn dường như chỉ mất khống chế vào lần đầu tiên dẫn tôi đến viện điều dưỡng, từ đó bất kể là xảy ra chuyện gì, ngay cả lần bị thương khi đi mở màn show TAAKI tôi cũng không bao giờ thấy chị ấy lo lắng hoảng sợ nữa. Lam Sơn mãi mãi là một cô gái lý trí, chị ấy lý trí xử lý mọi chuyện xảy ra, lý trí chạy đến tương lai, thậm chí lý trí mà yêu tôi.
Còn hiện tại chị ấy lý trí mà đối mặt với sự sống chết, còn tôi lại cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đau, đau đến nỗi tôi không thể nói được gì.
Lam Sơn cũng im lặng, sau đó hỏi tôi: Hóa ra cảm giác chờ chết là như thế này sao?
Trong trí nhớ của tôi hình như chúng tôi cũng từng thảo luận về cái chết, vào một đêm đông thoang thoảng mùi oden, chúng tôi từng cãi nhau rồi lại ôm nhau một cách thắm thiết, chị ấy lật lại ký ức uế vàng của tôi, dùng những khoảnh khắc không được hạnh phúc đẹp đẽ đó để đổi lại sự thấu hiểu và lòng thứ tha của tôi.
Lúc đó tôi vẫn chưa kể hết câu chuyện, thế nên rất ít người biết mẹ Lam Sơn sau khi ly hôn đã ngã bệnh cho đến chết, người duy nhất ở bên cạnh Lam Sơn chỉ còn lại bà ngoại thôi.
Từ những câu chuyện đảo lộn trật tự đó tôi có thể nhìn thấy được nét bút của thời gian, nhắm mắt lại liền thấy được ánh sáng mặt trời và vũ điệu ba lê làm lòng tôi say đắm ở căn phòng cũ đó. Lam Sơn là một người kể chuyện giỏi, đến cả đau khổ cũng diễn tả một cách ung dung thong thả, nhưng tôi luôn cảm giác được Lam Sơn vẫn chưa từ bỏ, bởi vì trong những dòng chữ chuyện xưa ấy, chị ấy mệt mỏi mà hụt hẫng, như thể chưa từng được yêu thương.
"... Chị đừng lo lắng, đợi em về."
"Em mới đi được nửa tháng mà." Lam Sơn nói, "Vừa rồi không phải nói là hai ngày nữa sẽ rất bận sao."
"Tự em sẽ cân nhắc kỹ."
Giọng tôi nói có chút kỳ quái, có phần khàn lại hơi tế nhị, Lam Sơn dường như lại nghe ra điều gì đó không đúng rồi, thế nên mới ấm áp dịu dàng nói không cần để ý nhiều đến thế, thông báo bệnh tình nguy kịch chưa chắc là xảy ra chuyện, hai ngày nữa bà ngoại lại khỏe lại thôi.
Một số cơ quan của tôi lại bắt đầu bị nhấn chìm rồi, đau đến ngạt thở, đau đến nỗi tôi nói năng loạn xạ:
"Em rất yêu chị."
Tôi ngơ ngác, không biết nên vui mừng hay hối hận cho sự bồng bột của mình. Lần trước tôi tỏ tình rõ ràng quá vội vã, nhưng lần này giả dụ tôi không bị rối loạn tinh thần, thì tôi có lẽ là nói ra thành lời rồi, vào lúc chị ấy hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng tại sao tôi vẫn hoảng loạn không ngớt thế này, tôi đem hết tình yêu từ trái tim moi ra, đẫm máu mà cho chị ấy xem.
Nhưng Lam Sơn lại im lặng một lúc, cười rồi mắng tôi một câu đồ ngốc. Đó là khoảnh khắc tôi mong đợi nhất trong đời, tôi mong đợi chị ấy trả lời, mong đợi được chị ấy cưng chiều, mong đợi chị ấy cười mỉm mà nói rằng tôi cũng yêu em.
Nhưng tôi chờ không được, bởi vì lúc đó có người gõ cửa, Lam Sơn ngừng một lúc, sau đó nói bác sĩ phụ trách đến kiểm tra rồi, muốn bàn bạc với tôi về bệnh tình của bà. Chúng ta lần sau rồi nói, được không?
Lời chị ấy nói ra giống như một câu hỏi trần thuật, tuyệt nhiên không phải là hỏi ý kiến của tôi thế nào, rất nhanh liền cúp máy.
Tôi im lặng nghe hết một loạt âm thanh máy bận đơn điệu, rồi tắt máy, lại một lần nữa thu mình vào trong chăn bông.
Ngoài dự đoán đêm nay tôi rất bình tĩnh.
Hai cụm từ bình tĩnh và mất ngủ không hề xung đột với nhau, phần lớn ký ức của tôi là một đám mây đen dày đặc trên trần nhà, sau đó là những giấc mơ chập chờn về con rắn kia. Nhưng lần này nó không nhe răng lè lưỡi với tôi nữa, tôi cũng khác thường mà không còn sợ nó. Trong giấc mơ tôi ngồi trên ghế đọc sách dưới ánh mặt trời, sau đó nói với nói, chị lại đến rồi.
Chị nhìn thấy chưa.
Tất cả tình yêu của em đều ở đây.