🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nặc Kỳ Anh hơi sững sờ khi nhìn bóng lưng
đang rời đi của Phó Quân Tiêu.
Người đàn ông này mỗi khi gặp cô thì luôn nói
mấy điều quái lạ, sau đó, lân nào cũng đi rất vội
vã...
Thật ra, cho đến bây giờ cô vẫn không biết
tên anh là gì, nhưng lại làm mấy hành động thân
mật mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm
với anh.
Hơn nữa, những hành động đó đối với anh mà
nói dường như đã quá bình thường.
Sau khi người đàn ông đi khỏi, Nặc Kỳ Anh
nhặt bảng vẽ trên sàn và tiếp tục ở trong căn
phòng thô thiết kế.
Giờ đây, với cô, công việc quan trọng hơn bất
cứ thứ gì.
Một chiếc xe màu xanh lá cây của quân đội đi
sau đoàn xe cảnh sát đang hú còi, lao đi trên con
đường nhựa đông đúc.
Trong xe, Phó Quân Tiêu tạm thời thay áo
chống đạn, ôm trong lòng một khẩu súng bản tỉa,
khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh lấy từ trong túi ra
nhúm tóc của Nặc Kỳ Anh, nhân lúc đang trên
đường tới hiện trường, anh vội vàng kết thành
một vòng tay rôi đeo bên tay trái.
Anh nhận được tin báo rằng có một cô gái ở
ngoại ô đã bị mấy kẻ xấu có mang súng bắt cóc,
cần bộ đội đặc chủng bọn họ hỗ trợ giải cứu con
tin.
Lần nào anh cũng nhận những nhiệm vụ liên
quan đến súng đạn, đao kiếm, kẻ xấu thì cực kỳ
hung ác, nguy hiểm đến tính mạng.
Trước đây, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, trước giờ
không có thứ gì khiến anh phải bận lòng.
Nhưng bây giờ, trong lòng anh đã có một
người khiến anh vướng bận, nên anh càng biết
trân trọng mạng sống của mình hơn.
Chiến hữu Hàn Mậu Tinh ở bên nhìn thấy
dáng vẻ lo lắng của Phó Quân Tiêu, không khỏi vỗ
vai anh, nói đùa: "Anh đấy! Chính là người rất dễ
cố chấp, chết cũng không chịu thả ra!"
"Tôi cảm thấy cố chấp cũng tốt mà." Phó
Quân Tiêu điềm nhiên đáp.
Lần gặp gỡ đầu tiên, một nụ hôn bất đắc dĩ,
mấy câu trò chuyện đơn giản, anh cứ như thế mà
yêu cô đến mức hết thuốc chữa.
Thật ra, anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân
lại gặp được người phụ nữ mình yêu nhanh như
thế.
Cảm giác này thực sự rất lạ thường, thậm chí
còn vi diệu đến mức không thể diễn tả bằng lời.
“Cậu Tư, anh thích chị dâu ở điểm nào?” Hàn
Mậu Tinh mỉm cười hỏi, dù sau người đàn ông
trước giờ chưa gần nữ sắc đột nhiên nói mình có
người phụ nữ mình yêu, có thể khiến anh ta
không cảm thấy hiếu kỳ sao?
Phó Quân Tiêu cau mày, cầm lấy máy tính
bảng trong tay, vừa kiểm tra kế hoạch giải cứu,
vừa nghiêm túc chuyển chủ đề: "Kế hoạch này rất
bất lợi đối với con tin!"
Ở ngoại ô phía đông của thành phố, có một
tòa nhà đổ nát bị bỏ hoang, khung bê tông cốt
thép ngốn ngang, nằm độc lập đáng kinh ngạc
giữa một đám cỏ dại cao bằng nửa người.
Đa phần đám cỏ dại này đã vàng úa, gió thổi
xào xạc, bỗng một con chim trắng không tên bay
từ trên đám cỏ lên, kêu gào thảm thiết như một
bóng ma, càng làm tăng thêm bầu không khí rùng
rợn, kỳ lạ.
Cầu thang dẫn lên tòa nhà đang xây dựng dở
dang đã bị bọn côn đô chặn bên trong, cảnh sát
không thể lên lầu mà chỉ có thể bao vây xung
quanh.
Người bị bắt cóc là Lý Nhã Uyên, con gái út
của chủ tịch tập đoàn Lý thị, bọn bắt cóc đòi chủ
tịch Lý phải đưa ba mươi tỷ để chuộc con tin.
Do xung quanh không có tòa nhà nào khác
nên chiếc drone bí mật được gửi đi đã bị bọn xã
hội đen bắn hạ nên bọn họ không thể hiểu được
tình hình đang diễn ra bên trong, tuy nhiên qua dò
tia hông ngoại từ xa có thể xác định bên trong có
năm tên.
- -------------------