Chương 1151: Cảm ơn hắn đã cứu mạng

Chương 1151: Cảm ơn hắn đã cứu mạng

Do có người xuống xe giữa đường để canh gác nên bọn họ cũng chỉ có thể cử người xuống xe bám theo để không đánh rắn động cỏ.

Dù bị mất dấu một lúc trên đường nhưng may mắn thay, bọn họ đã nhanh chóng tìm ra mục tiêu ở bãi đậu xe trong tầng hầm của khách sạn.

Sau hai vụ xả súng trực diện, những người thuộc Cục an ninh đã học được cách khôn khéo hơn.

Lo sợ bọn họ sẽ bắn chết người giao thuốc, chúng cố tình ép con trai của Phó Quân Tiêu đi đưa thuốc giải độc.

Mọi người trong thế giới ngầm đều biết răng thà là kẻ thù của cảnh sát còn hơn chủ động khıêυ khí©h Phó Quân Tiêu, người đang ở trạng thái trung lập.

Nếu bọn họ bản chết con trai Phó Quân Tiêu, Phó Quân Tiêu sẽ chung tay với Cục an ninh để tìm bọn trả thù cho con trai mình bằng mọi giá.

Với thực lực của bọn họ hiện giờ không thích hợp để trở thành kẻ thù của Phó Quân Tiêu.

“Cô nói xem, tôi nên khen ngợi sự chu toàn của Cục an ninh, hay là tôi nên chế nhạo người của Cục an ninh là con rùa rụt đầu đây?” Hắc Chủ châm chọc.

Moiïi tiếp tục nịnh nọt: “Người của Cục an ninh đều là con rùa rụt đầu!”

“Hắc Chủ, cô Candy đã bị băng y chỉ hình, hơn nữa thuốc giải độc được đưa đến đây chỉ là một loại thuốc dạ dày thông thường. Cô Candy không có dấu hiệu trúng độc, chỉ bị hôn mê vì hạ thân nhiệt. Nhưng trước đó, dường như ai đó đã sơ cứu cho cô Candy. Bây giờ, chỉ cần tiếp tục giữ ấm cho cô Candy, cô Candy sẽ sớm tỉnh lại”

Sau khi khám cho Tân Sơ Hạ, Độc y đứng lên gật đầu, cung kính nói.

Ban đầu Hắc Chủ gọi điện thoại cho anh ta, lần đầu tiên nghe nói đến “độc Băng Nhân” mà lại có thuốc giải, khiến cho anh ta vô cùng hứng thú.

Anh ta vội vàng chạy đến thật nhanh, ai biết được, đó chỉ là lời nói dối của người trong Cục an ninh biên soạn để chạy trốn.

Chuyện này quá lãng phí biểu cảm của anh ta!

Nghe xong, Hắc Chủ tức giận nắm chặt tay: “Vậy mà lại dám chơi tao! Tốt lắm! Lập tức bổ sung người, dùng tốc độ nhanh nhất, xác định tọa độ chỉ nhánh của Cục an ninh ở thành phố L! Sau đó, tắm máu Cục An ninh cho tao! Gϊếŧ sạch cả gia đình .Johnson cho tao!”

“Hắc Chủ, xin hãy bình tĩnh! Chúng ta không nên trút giận cho cô Candy lúc này. Đợi sau khi tình hình ổn định, anh lại xử lý Cục an ninh cũng không muộn đâu!” Độc y khuyên ngăn.

Moïni lập tức bước tới và lên tiếng phụ họa: “Hắc Chủ, mặc dù lần này chúng ta chỉ bắn chết hai người hầu không đáng nhắc tới của Cục an ninh, hơn nữa đã xử lý tốt thi thể mà không để lại bất kỳ bằng chứng nào, nhưng nhất định cấp trên của Cục an ninh đã chú ý đến sự tồn tại của chúng tal Hiện tại chúng ta phải biến mất một thời gian, đã thế còn phải tổ chức một “bang phái chết thay” hợp lý và thích hợp để chấm dứt vụ án này cho chúng ta, miễn cho chúng ta bị cảnh sát đặc nhiệm quốc tế và Cục Đặc Chiến ghi vào hồ sơ mà truy đuổi không tha”

Độc y nói tiếp: “Hắc Chủ, cô Candy sẽ sớm tỉnh lại, chúng ta nên rút lui”

“Tạm thời cứ giải quyết như vậy đi” Sau khi Hắc Chủ bình tĩnh lại, anh ta buông lỏng nắm đấm, ngồi ở mép giường, ôm má Tân Sơ Hạ.

Thấy thế, Moni đề nghị: “Nếu Hắc Chủ không yên tâm, có thể cử Luss đến đây bảo vệ cô Candy”

“Truyền lệnh cho Luss bảo cậu ta đến đây bảo vệc Candy cho tôi”

Hắc Chủ ra lệnh.

Moïni gật đầu, đáp: “Vâng.”

Trước khi đi, Hắc Chủ cởi bỏ chiếc mặt nạ đen trên mặt, lộ ra khuôn mặt xanh xao ốm yếu, nhưng vô cùng xinh đẹp và nữ tính.

Anh ta ngồi ở mép giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Tân Sơ Hạ.

“Candy, chờ tôi.”

Nói xong, Hắc Chủ lại đeo mặt nạ đen và găng tay đen vào.

Anh ta đứng dậy, sau đó lấy từ trong túi áo khoác ra một vật trang trí thiên thần cỡ lòng bàn tay, đi đến bên tủ kính đầy vô số đồ trang trí thiên thần, đặt thiên thần nhỏ trong tay vào.

Sau đó, Hắc Chủ dẫn phần lớn quân rời đi mà không để lại dấu vết gì.

Nữ quản gia đã bị bọn họ cảnh cáo, kéo theo đám người hầu không dám lên tiếng.

Mãi cho đến khi Tân Sơ Hạ tỉnh lại, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm gọi: “Cô chủ…”Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi - Chương 1151: Cảm ơn hắn đã cứu mạngBà ta còn đặc biệt sai người hầu đến nhà ông nội của cô chủ mới lấy được dược liệu trong đơn thuốc về để sắc.

Tân Sơ Hạ cầm lấy cái bát, uống hết một lượt.

Nữ quản gia nhận lấy cái bát không, cầm khăn giấy lau khóe miệng Tân Sơ Hạ: “Cô chủ nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi sẽ để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô”

“Ừ” Tân Sơ Hạ cười gật đầu.

Khi biết Phó Diệc Phàm đã cứu mình, cô đột nhiên cảm thấy thuốc không đẳng chút nào.

Nhưng…

Cô nhất định phải suy nghĩ thật kỹ xem làm sao để có thể đền đáp ân cứu mạng của anh?