Chương 138: Bị Nhốt Trong Cửa Hàng

Hệ thống mạng toàn Lam tinh đã tê liệt, quang não, máy tính đều không thể sử dụng.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ném quang não trên tay xuống, xoay người đi tới ngồi xuống cạnh Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang ôm một cái tô lớn, mặt than ngồi ăn nho, nghe Hạ Hầu Thiệu Huyền nói vậy thì không hề kinh ngạc: “Lần này phỏng chừng bùng nổ toàn tinh cầu, vô luận là văn phòng chính phủ nay căn cứ quân đội hẳn đều bị tập kích, đừng nói mạng internet, ngay cả nguồn điện, phỏng chừng cũng không chống đỡ được lâu.”

“Ăn ít thôi.” Thấy nho trong tay Liên Kỳ Quang sắp giảm đi phân nửa, Hạ Hầu Thiệu Huyền cầm lấy đặt qua một bên: “Thân mình em hiện giờ suy yếu, ăn nhiều quá không tốt.”

Liên Kỳ Quang nhàn nhạt đưa tay chùi chùi vào quần áo Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhìn sắc trời dần u ám bên ngoài, híp mắt: “Trời sắp tối đen, đến khi đó, bản hòa âm của địa ngục mới bắt đầu.

Nhìn ngọn lửa thiêu đốt bên ngoài cửa sổ, Hạ Hầu Thiệu Huyền trầm mặc không nói. Đối mặt với đám tang thi đang không ngừng gϊếŧ hại, không phải anh không phẫn nộ, làm một quân nhân, hẳn anh nên vọt ra ngoài cứu vớt những nhân loại kia, chính là, anh không thể bỏ lại Liên Kỳ Quang.

Hơn nữa, nhìn đám tang thi cụt tay cụt chân đông nghìn ngịt bên ngoài, cho dù Hạ Hầu Thiệu Huyền lợi hại cỡ nào, nhưng, dị năng cũng có lúc sẽ cạn kiệt, mà tang thi thì không hề biết mệt. Lúc ngàn vạn tang thi vọt tới, làm nhân loại, bị gặm cắn chỉ là nháy mắt mà thôi.

“Thu thập một chút, chúng ta đi thôi.” Liên Kỳ Quang đứng dậy ưỡn ưỡn thắt lưng, ôm lấy eo Hạ Hầu Thiệu Huyền, lạnh nhạt nói.

“Đi đâu?”

“Tôi có chút lo lắng cho Liên Dục Thành, qua đó xem thử.” Liên Kỳ Quang khẽ nhíu mày: “Bên này thức ăn cũng không còn nhiều, tang thi cũng tản ra không ít, chúng ta phải qua đó trước khi trời tối đen.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn Liên Kỳ Quang trong lòng, bàn tay đang ôm cậu siết chặt, bất quá cũng không mở miệng ngăn cản. Đối với lo lắng của Liên Kỳ Quang, anh có thể hiểu được, dị năng Liên Dục Thành không cao, mặc dù có Long Ảnh bảo hộ, nhưng đối mặt với đám quái vật mang đầy virus này, Long Ảnh có dư khả năng tự bảo vệ bản thân, nhưng muốn đồng thời bảo hộ Liên Dục Thành cùng Liên Tiêu Thù thì có chút khó khăn.

Bất quá may mắn, khoảng cách hai nhà không xa, Hạ Hầu Thiệu Huyền tin tưởng mình có thể bảo hộ Liên Kỳ Quang, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới nhà Liên Dục Thành.

Hạ Hầu Thiệu Huyền thay một thân quân phục huấn luyện thuận lợi chiến đấu, trong sự kháng nghị của Liên Kỳ Quang giúp cậu thay một chiếc áo dài tay, sau đó còn khoác thêm một chiếc áo rộng thùng thình.

“Đi thôi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm Liên Kỳ Quang, nói.

“Anh lấy Thiên Mình ra đi.” Liên Kỳ Quang nhét những thứ có thể ăn vào trong không gian, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền nói: “Nó có tác dụng trần áp uy hϊếp tang thi.”

“Không cần.” Hạ Hầu Thiệu Huyền xoa xoa đầu Liên Kỳ Quang, trầm giọng nói. Thiên Minh sát khí quá nặng, hơn nữa rất khó khống chế, Liên Kỳ Quang lại đang trong thời kì đặc biệt, không thể có chút ngoài ý muốn.

Hạ Hầu Thiệu Huyền mang theo Liên Kỳ Quang đi ra, chậm rãi mở cửa, nhất thời một luồng khí tanh tưởi ập vào, ngay cả Hạ Hầu Thiệu Huyền cũng nhịn không được nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn Liên Kỳ Quang: “Chịu được không?”

“Không sao, sớm đã quen rồi.” Liên Kỳ Quang lắc đầu, ngay cả ăn cũng từng ăn rồi, còn sợ gì hương vị?

Tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó không tốt, ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền tối sầm, bàn tay ôm Liên Kỳ Quang cũng hơi siết chặt.

“Đi thôi.” Liên Kỳ Quang lôi kéo Hạ Hầu Thiệu Huyền, chậm rãi bước ra ngoài. Đường cái vốn huyên náo, hiện giờ liếc mắt chỉ còn lại một mảnh hiu quạnh. Con đường rạn nứt, nhà cửa đổ nát, đủ loại phi hành khí cùng xe huyền phù tông vào cùng một chỗ, ngọn lửa phừng phừng sáng rực cả bầu trời.

Khắp nơi trên mặt đất là những thi thể không đầy đủ, óc át đỏ hồng, bụng bị xé toạt lòi ra nội tạng, một hai con tang thi dựa vào bên cạnh, tham lam cắn nuốt.

Hạ Hầu Thiệu Huyền phóng nhẹ cước bộ, cẩn thận bước đi trên con đường yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài con tang thi phát hiện hai người, dữ tợn nhào tới, nhưng đều bị Hạ Hầu Thiệu Huyền im lặng xẻ toạt đầu.

“Tang thi sơ cấp không nhìn thấy gì cả, chúng đi săn thức ăn đều dựa vào mùi cùng âm thanh.” Liên Kỳ Quang tựa vào lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền, nhỏ giọng giải thích: “Một khi đạt tới bậc sĩ, theo trí tuệ tăng trưởng, thị lực cũng chậm rãi khôi phục.”

“Ừm.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cúi đầu lên tiếng, phất tay cắt bay đầu một con tang thi đang cắn xé một nam nhân còn đang run rẩy trên mặt đất. Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, gai băng phóng ra, đâm xuyên đầu nam nhân, người nọ vốn còn giật giật nháy mắt đã không còn động tĩnh.

“Anh ta chết chắc rồi, nếu không gϊếŧ, anh ta sẽ biến thành tang thi.” Liên Kỳ Quang thu hồi tay, lạnh nhạt nói: “Anh nên tập thành thói quen đi.”

“Anh biết.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đặt một tay lên đầu Liên Kỳ Quang, âm thanh trầm thấp như đang cố áp lực gì đó.

“Nếu…” Trầm mặc một lát, Liên Kỳ Quang mím môi nói: “Nếu anh thật sự không thể tiếp thu, chờ anh ta biến dị rồi hãy động thủ, khi đó, anh ta không còn là nhân loại nữa.”

Nhìn Liên Kỳ Quang đang cố gắng tìm từ giải thích, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhịn không được nhếch khóe môi: “Đừng lo cho anh, anh sẽ nhanh chóng tiếp nhận sự thật này.”

‘Ầm! !’ Một tiếng nổ đánh gãy hai người, tòa nhà cách đó không xa đột nhiên sụp xuống, vô số tang thi hệt như thủy triều ào ra.

Hạ Hầu Thiệu Huyền biến sắc, Liên Kỳ Quang cũng nhíu mày, vừa kéo Hạ Hầu Thiệu Huyền, vừa xoay người bỏ chạy: “Đi mau! Nơi này rất nhanh sẽ thu hút rất nhiều tang thi tới.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền vốn định giải quyết đám quái vật kia, ánh mắt trầm xuống, không để ý nhiều, theo Liên Kỳ Quang chạy đi theo hướng ngược lại.

Quả nhiên, theo tiếng gào rống của đám tang thi, ngày càng nhiều tang thi từ khắp bốn phương tám hướng vây tới, tiếng vang hô cùng mùi thi thể hôi thối làm người ta tuyệt vọng.

“Nơi đó.” Quẹo vào góc, Hạ Hầu Thiệu Huyền liếc mắt liền nhìn thấy một cưa hàng còn nguyên vẹn, liền dẫn theo Liên Kỳ Quang nhanh chóng chạy qua.

“Không mở được.” Nhìn cánh cửa đóng chặt, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền. Tiếng tê rống ở phía sau ngày càng gần, Hạ Hầu Thiệu Huyền cau mày, đang định dùng sức cưỡng chế thì cánh cửa đóng đặt đột nhiên mở ra. Ánh mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền ngưng trọng, trong tay ngưng tụ lôi điện.

“Khô Mộc?” Tiếng kinh ngạc từ phía sau cánh cửa truyền tới, Liên Kỳ Quang nhìn qua, chỉ thấy Phong Thanh Dương cả người toàn là máu, chật vật kinh ngạc nhìn mình.

Một con tang thi không biết từ đâu lao tới, Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh mặt, lôi điện tích tụ trong tay phóng tới, ngay cả cái đầu cũng không sót lại.

“Mau vào.” Phong Thanh Dương hồi phục tinh thần, nghiêng người tránh đường, để Liên Kỳ Quang cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền vào trong, sau đó vội vàng đóng cửa, mở phòng hộ.

Ngoài cửa tang thi dần tụ tập, điên cuồng húc vào cánh cửa đóng chặt, máu tươi cùng thịt nát văng đầy mặt kính thủy tinh, làm người nhất thời trắng mặt, nhịn không được nôn khan.

“Khô Mộc.” Khuynh Y lau đi vệt bẩn trên mặt, yếu ớt tiến tới bên cạnh Liên Kỳ Quang: “Sao cậu lại tới đây?”

Nhìn lướt qua đám người tốt năm tốt ba tụ tập cuộn mình lại trong cửa hàng, Liên Kỳ Quang nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia u ám.

“Đi ngang qua.” Liên Kỳ Quang kéo tay Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới chiếc ghế sô pha đơn không ai ngồi bên kia, để Hạ Hầu Thiệu Huyền ngồi xuống, sau đó mình ngồi lên đùi anh, nhàn nhạt nói: “Sao các cậu lại ở đây?”

“Vốn tụi này đang đi học, không biết vì sao đột nhiên đám quái vật kia từ bốn phương tám hướng xông tới. Chúng ta vốn tưởng học viện sẽ nhanh chóng xử lý, nào ngờ, đám quái vật kia ngày càng nhiều, học viện rất nhanh đã rơi vào tay chúng.” Lam Kỳ đi tới, sắc mặt trắng bệch, âm thanh run rẩy không dấu được kinh hoảng.

“May mắn Khuynh Y cảm thấy không ổn, cướp lấy một chiếc phi hành khí trốn thoát. Chúng ta vốn định về nhà, nhưng lúc băng qua nơi này thì đột nhiên xuất hiện một đám chim kì quái, phi hành khí bị chúng nó phá hỏng, chúng ta đáp xuống, tiếp đó bị một đám quái vật truy đuổi chạy tới cửa hàng này.”

“Tang thi điểu?” Liên Kỳ Quang kinh ngạc, căng cứng thân mình. Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm Liên Kỳ Quang, trầm mặc trấn an.

“Tang thi điểu? Đó là thứ gì?” Phong Thanh Dương nghi hoặc.

“Một loại ác mộng so với tang thi còn đáng sợ hơn.” Tựa hồ nhớ tới gì đó, sắc mặt Liên Kỳ Quang đặc biệt khó coi, âm thanh trầm xuống.

“Khô Mộc, thứ quái vật kia rốt cuộc là gì vậy?” Lam Kỳ trắng mặt hỏi.

“Tang thi, không phải trong sách từng giảng qua rồi sao.”

“Tang thi?” Một chữ nói ra, xung quanh một mảnh ồ lên.

“Khô Mộc, cậu, cậu, không phải nói chính là cái thứ quái vật đáng sợ thời cổ xưa đi?” Phong Thanh Dương run run.

“Ừ.”

“Chính là, chính là nó không phải đã biến mất rồi sao?”

Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn đám tang thi nhúc nhúc bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Tận thế, lại buông xuống.”

“Khô Mộc.” Khuynh Y đi tới, nhìn cái bụng ẩn dưới lớp áo khoác rộng thùng thình, thử hỏi: “Đứa nhỏ của cậu…”

“Thực khỏe mạnh.” Liên Kỳ Quang đưa tay xoa xoa phần bụng tròn vo, âm thanh rõ ràng thả lỏng vài phần.

“Vậy thì tốt rồi.” Khuynh Y thở phào một hơi, cười cười.

“Bọn họ là?” Ánh mắt Liên Kỳ Quang phóng tới đám người xa lạ tụ tập cách đó không xa, ngốc ngốc hỏi.

“Bọn họ cũng chạy nạn tới.” Đám Khuynh Y liếc mắt, mở miệng giải thích: “Có học trò trong học viện, cũng có người trưởng thành.”

Liên Kỳ Quang quét nhìn một vòng, ánh mắt lạnh lẽo: “Có ai bị tang thi làm bị thương không?”

Vấn đề của Liên Kỳ Quang làm mọi người xoay mặt nhìn nhau, nghi hoặc.

“Khô Mộc? Có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, bị thương cũng là chuyện đương nhiên.”

“Đương nhiên?” Ánh mắt Liên Kỳ Quang sắc lạnh: “Chạy trốn lâu như vậy, chẳng lẽ không có ai phát hiện, chỉ cần bị đám tang thi kia làm bị thương, cho dù chỉ trầy da một chút thôi cũng lập tức biến dị, trở thành một thành viên của chúng?”

“Cái gì! !” Xung quanh kinh hô, đám người vốn tụ lại một chỗ lập tức tản ra, ánh mắt đầy phòng bị cùng cảnh giác nhìn người bên cạnh.

“Khô Mộc, cậu, cậu đang nói đùa sao?” Phong Thanh Dương nhìn Liên Kỳ Quang, biểu tình có chút cứng ngắc.

“Cậu bị thương?” Ánh mắt Liên Kỳ Quang quét về phía Phong Thanh Dương, lạnh lùng nói.

“Không có! Không có! !” Thấy sắc mặt Liên Kỳ Quang khó coi, Phong Thanh Dương vội vàng lắc đầu: “Chỉ là lúc ngã xuống khỏi phi hành khí bị trầy da, tôi không bị đám quái vật kia quơ trúng.”

“Mày rốt cuộc là ai! !” Một nữ nhân hơi béo đứng lên, hùng hổ trừng Liên Kỳ Quang: “Chúng ta hảo tâm cho các người vào, thế nhưng mày cứ luôn mồm nói hưu nói vượn, châm ngòi ly gián, rốt cuộc có âm mưu gì?”

“Anh bạn nhỏ.” Này là một nam nhân bộ dáng nho nhã: “Tôi biết trải qua chuyện thế này cậu rất sợ hãi, nhưng cũng không thể vui đùa như vậy. Hiện giờ tai nạn bùng nổ, chúng ta thân là nhân loại, phải đoàn kết nhất trì, cùng đối mặt với địch nhân.”



Có người mở đầu, sau đó tự nhiên ngày càng nhiều người mở miệng chỉ trích Liên Kỳ Quang.

Nghe thấy lời nói càng lúc càng khó nghe, sắc mặt Hạ Hầu Thiệu Huyền ngày càng đen, áp khí cũng càng lúc càng thấp. Lúc anh định mở miệng thì Liên Kỳ Quang đột nhiên đứng lên.

“Thiệu Huyền, chúng ta đi thôi.” Cậu đã nhắc nhở bọn họ, là bọn họ không cảm kích, một khi đã vậy, bọn họ sống hay chết không quan hệ tới cậu.

Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh quét một vòng, khẽ gật đầu: “Tốt.”

“Khô Mộc!” Khuynh Y tiến tới, nghiêm túc nhìn Liên Kỳ Quang: “Tôi có thể đi theo cậu không?”

“Còn tôi nữa.” Lam Kỳ tiến tới: “Tôi sẽ không gây thêm phiền đâu, tôi có thể bảo vệ tốt chính mình.”

“Khô Mộc.” Phong Thanh Dương tiến tới, nghiêm túc nói: “Tôi tin tưởng những lời cậu vừa nói.”

Nơi này tám phần mọi người đều bị thương, nếu thật sự giống như Liên Kỳ Quang nói thì…

Nghĩ vậy ba người đều nhịn không được rùng mình.

Liên Kỳ Quang thản nhiên nhìn ba người, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Tốt!”

“Cửa chính không đi được.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhìn cánh cửa sắp bị tang thi tông hỏng, trầm giọng nói: “Chúng ta lên tầng cao nhất, sau đó nghĩ biện pháp.”

“Vâng!” Nhóm Khuynh Y lập tức đứng thẳng, kính chào theo nghi thức quân đội.

“Từ từ! !” Ngay lúc ba người sắp rời đi, một tiếng thét kinh hãi truyền tới.

“Anh! Anh là, là Hạ Hầu thiếu tướng! !”

“…” Liên Kỳ Quang.