Chương 201: Nam thần tới tham ban

Chương 201: Nam thần tới tham ban

Những học sinh lớp F luôn bị gọi là phế vật đã chứng minh được bản thân họ thông qua từng thành tích cùng sự thật một lần nữa, cũng đã làm những người từng khinh thường bọn họ phải xấu hổ với cách nhìn của mình!

Họ không còn là phế vật nữa, sẽ không còn ai gọi họ như thế, nếu 90% học sinh chế tạp sư lớp F là phế vật, vậy mấy người còn không bằng lớp F kia chính là cái gì? Không bằng cả phế vật sao?

Những học sinh lớp F đã thành công trong việc vùng lên ở kỳ thi cuối kỳ, đáng lý ra họ nên tự hào và sảng khoái khi thấy các học sinh và giáo viên của các lớp khác bị "vả mặt", nhưng đến lúc này họ nhận ra họ đã sớm không còn quan tâm đến ánh nhìn của những người đó nữa.

Họ sống vì chính mình, không phải sống dưới sự đánh giá và quan điểm của người khác, họ chỉ cần biết họ muốn gì và quyết tâm làm điều đó, còn việc người khác nghĩ gì, liên quan gì đến họ chứ?

Học kỳ này lớp F không chỉ tiến bộ đáng kể trong học tập, mà còn có sự trưởng thành rõ rệt trong tâm hồn, trở nên mạnh mẽ và ổn định hơn.

"Xin lỗi, lần này tôi thất bại rồi." Dương Triết Hạo và Chu Hàng bước ra khỏi phòng thi với tâm trạng buồn bã.

Chỉ có hai người họ thất bại, không qua được kỳ thi này, điều này khiến tâm trạng của họ rất buồn. Họ biết lần này mọi người muốn đạt được mục tiêu qua tất cả các môn, nhưng họ đã thất bại, làm mục tiêu của lớp trở thành hư vô, vì vậy họ cảm thấy rất tự trách.

"Không sao cả, chỉ là một kỳ thi thôi, trước đó các cậu đã thành công tạo ra thẻ năng lượng, chỉ có mỗi lần này là thất bại, có ai đảm bảo được lần nào cũng thành công đâu chứ?" Học sinh lớp F cố gắng an ủi.

"Chúng ta vẫn còn cơ hội, lát nữa còn có khảo hạch của Hiệp hội Chế tạp sư, khi ấy có tận 3 cơ hội, chắc chắn có thể thành công." Các bạn học lớp F vội vàng an ủi nói.

Dương Triết Hạo và Chu Hàng nghe vậy, họ nắm chặt nắm tay, khuôn mặt đầy nghiêm túc và quyết tâm, trong kỳ khảo hạch chế tạp sư sắp tới, dù có như thế nào họ cũng phải thông qua, không thể để lớp mình mất mặt nữa.

"Hừ, có gì đáng tự hào chứ, chỉ là may mắn tạo ra thẻ năng lượng cấp F thôi, chưa chắc kỳ thi cấp bậc sau sẽ qua được." Những lời đắng cay phun ra từ miệng các học sinh của các lớp khác, mặc dù chỉ bĩu môi lải nhải một mình, nhưng vì hiện trường khá yên tĩnh nên mọi người vẫn nghe thấy rõ ràng rành mạch.

"Đúng rồi, thật sự không biết bọn họ kiêu ngạo cái gì, chỉ là một đám tinh thần lực cấp C, dù vượt trời thì cùng lắm cũng chỉ trở thành một chế tạp sư cấp C, sau này sẽ bị chúng ta đè ở dưới thôi." Ánh mắt Du Cẩn Sinh âm độc nhìn chằm chằm học sinh lớp F vây quanh Du Cẩn Lật, hận ngứa cả răng.

Dù thế nào thì hắn ta cũng không biết người không có tinh thần lực như Du Cẩn Lật đã làm thế nào mà vào được Học viện Quân sự đệ nhất, còn tạo ra được thẻ năng lượng, trở thành một trong những người nổi bật nhất trong kỳ học đầu tiên.

Điều này khiến hắn ta không thể chấp nhận được, người mà trước đây chỉ có thể chịu đựng hắn đánh chửi mà không đáp trả, bây giờ lại trở thành một người xuất sắc hơn hắn ta, làm sao Du Cẩn Sinh có thể chấp nhận được điều này chứ.

Lớp F chẳng còn quan tâm đến những lời nói cay độc như vậy nữa, dù họ nói gì thì cũng chỉ là vì ghen tị mà thôi, không có gì đáng bận tâm cả. Ngược lại còn chứng minh cho sự xuất sắc của lớp F.

Du Cẩn Lật cảm nhận được sự ác ý từ người khác, cậu vô thức nhìn về phía Du Cẩn Sinh, thấy người đó hung tợn, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm thì nghiêng đầu nhỏ, cảm thấy người đó hơi quen quen nhưng không thể nhớ ra được đã gặp qua ở đâu.

Nếu không nhớ nổi thì thôi không nghĩ nữa, tóm lại cũng không phải là người quan trọng, nếu không cậu chắc chắn sẽ nhớ rõ. Du Cẩn Lật nghĩ trong lòng, sau đó chuyển hướng tầm nhìn .

Du Cẩn Sinh thấy Du Cẩn Lật liếc nhìn mình một cách khinh thường, còn ngay lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác thì càng làm cho hắn ta cảm thấy ngứa mắt hơn, ước gì có thể đến đánh cậu ngay lúc này như trước đây mỗi khi tức giận, xem cậu ta dám phớt lờ mình nữa không? Đúng là phải cho những người này nhìn thấy hình ảnh cậu ta yếu đuối cầu xin trước kia.

Du Cẩn Sinh nhớ lại những lần trước kia, chỉ cần đứng trước mặt Du Cẩn Lật thì cậu sẽ sợ hãi rụt lại, hắn liền cảm thấy sảng khoái trong lòng.

Con người hèn hạ đó chỉ nên sống trong bóng tối!

Du Cẩn Sinh quyết định sẽ trừng phạt Du Cẩn Lật, để cậu biết rõ mình mang họ gì, đừng nghĩ rằng gả vào nhà họ Giang là có thể sống an nhàn, vô ưu vô lo. Bây giờ cả nhà họ Giang còn khó mà tự bảo vệ được mình; ai còn rảnh quan tâm đến cậu ta như thế nào?

Huống hồ nhà họ Giang đó cũng chỉ là nơi mà hắn ta không thèm đến, cho rằng mình nhặt được báu vật sao? Hắn ta sẽ khiến cho loại hèn hạ kia hiểu rõ hiện thực là thế nào.

Càng nghĩ càng thấy phấn khích, như đã thấy được cảnh Du Cẩn Lật quỳ gối van xin, cùng với hình ảnh các bạn học cười nhạo Du Cẩn Lật.

"Du Cẩn Sinh, cậu định đi đâu?" Bạn cùng lớp của Du Cẩn Sinh thấy hắn ta bước ra khỏi đội, dường như muốn đi về phía lớp F nên nhanh chóng hỏi nhỏ.

Nhưng đáng tiếc Du Cẩn Sinh vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình, hoàn toàn không nghe thấy lời bạn cùng lớp nói, vừa đi vừa cười như một tên thần kinh.

Đúng lúc này, đại sảnh của trường thi xuất hiện một người đàn ông thân hình cao ráo, vạm vỡ, vẻ ngoài lạnh lùng, đi giày quân đội, mặc quân trang, khí chất toàn thân mạnh mẽ đi về hướng bên này.

Nhóm giáo viên cùng học sinh thấy người đến thì đều không khỏi hít sâu một hơi, đặc biệt là bọn học sinh, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt sáng lấp lánh, cảm xúc hoàn toàn kích động.

Du Cẩn Sinh còn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, căn bản không có chú ý tới mọi người xung quanh, các bạn học cũng bắt đầu xôn xao cả lên, chen chúc lẫn nhau, đều muốn nhào lên hàng đầu vây quanh nam thần.

Mọi người đều biết nam thần Giang Mặc Thịnh tới Học viện Quân sự Đệ nhất dạy học, cũng đều biết anh dạy môn chiến đấu cho lớp F. Nhưng thời gian dài như vậy, dù bọn họ cố ý đến gần sân huấn luyện của lớp F đi dạo, làm bộ tình cờ gặp được thì họ vẫn không thể nhìn thấy nam thần. Chuyện này không ngừng khiến bọn họ cảm thấy thật thất bại, đồng thời sinh ra cảm giác hâm mộ và ghen tị đối với học sinh lớp F.

Nhưng không ngờ ngay lúc này lại gặp nam thần, đúng là rất hưng phấn. Vì thế các bạn học càng thêm chen chúc đi lên, ngay cả giáo viên cũng quên phải ngăn lại.

Cứ như vậy, không biết là ai đột nhiên đẩy Du Cẩn Sinh một cái, làm hắn ta té lăn quay một cái vô cùng chật vật trước mặt Giang Mặc Thịnh, chặn ngang lối đi của học sinh lớp F.

Du Cẩn Sinh vốn dĩ vì té ngã nên rất phẫn nộ, kết quả khi nhìn thấy người đi tới trước mặt hắn ta chính là Giang Mặc Thịnh thì hoảng hốt, cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất ngơ ngác nhìn người đàn ông đã từng làm hắn ta mê muội kia.

Người đàn ông này vẫn giống hệt trước kia, khuôn mặt lạnh lùng, biểu cảm lạnh nhạt, tuấn mỹ đến làm người ta chỉ nhìn một cái đã không nhịn được đắm chìm trong đó, không thể kiềm chế.

Du Cẩn Sinh dường như nhìn thấy Giang Mặc Thịnh của thời điểm còn chưa trúng độc, lúc ấy, hắn ta tuyên bố với mọi người bản thân chỉ muốn anh, cũng vẫn luôn dùng thân phận hôn phu của Giang Mặc Thịnh, thậm chí hiện tại... hắn ta phát hiện khi nhìn thấy người đàn ông này, trái tim vẫn sẽ không kiểm soát được đập mạnh như cũ.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt Giang Mặc Thịnh vẫn biểu hiện sự lạnh lùng, thậm chí không liếc nhìn Du Cẩn Sinh lấy một cái, bước chân không hề trì hoãn vòng qua "chướng ngại vật" tiếp tục đi về phía trước.

Du Cẩn Sinh, người bị vượt qua không thể tin vào mọi thứ trước mắt, kinh ngạc đến mức quên mất chính mình giờ phút này còn quỳ rạp trên mặt đất.

"Nam thần đẹp trai quá đi, trong ảnh chụp đã đủ đẹp rồi, không nghĩ tới nam thần ngoài đời thật so với trên ảnh chụp còn đẹp hơn, đúng là đẹp trai ngút trời." Một người nữ sinh không khỏi si mê nói.

"Thật hâm mộ lớp F có thể được thiếu tướng Giang chỉ dạy, nếu chúng ta cũng có thể được anh ấy dạy thì tốt rồi." Một nam sinh hâm mộ nói, phải biết rằng thiếu tướng Giang chính là thần tượng trong lòng cũng như tấm gương của muôn vàn nam sinh. Có thể được đến anh chỉ đạo, chỉ một chút thôi cũng đủ cho họ mang ra khoe khoang.

"Hiện tại lớp F lợi hại như vậy nói không chừng chính là bởi vì có Giang thiếu tướng chỉ dạy, nêis không sao có thể trong một học kỳ ngắn ngủi đột nhiên trở nên lợi hại như vậy." Có người như bất ngờ hiểu ra nói, thế mà còn được không ít bạn học đồng tình theo, lại quên mất ngay từ đầu lớp F đều là chế tạp sư, mà Giang Mặc Thịnh là dị năng giả.

Không thể phủ nhận rằng, có đôi khi sự sùng bái đối với thần tượng không có bất kỳ lý do gì.

Cuối cùng Du Cẩn Sinh cũng nhận ra, vội vàng bò dậy sửa sang lại quần áo, khuôn mặt đỏ bừng bởi vì vừa mới té ngã nên mất mặt. Nhưng giờ phút này làm gì còn ai chú ý hắn ta mất mặt hay không, mọi người đều bận rộn nhìn Giang Mặc Thịnh rồi.

Giang Mặc Thịnh lập tức đi đến trước mặt lớp F, hỏi: "Tất cả đều thi xong rồi sao?"

"Báo cáo huấn luyện viên, đều thi xong rồi." Là một vị lớp trưởng, Viên Huy lập tức đứng nghiêm báo cáo.

Giang Mặc Thịnh gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó chuyển tầm mắt về phía nhóm Du Cẩn Lật, ánh mắt không còn lạnh băng như vậy nữa.

"Thầy, lát nữa chúng em còn có kỳ thi chế tạp sư, chờ thi xong là có thể nghỉ." Viên Huy nhìn thấy ánh mắt của Giang Mặc Thịnh, lập tức nói.

Bọn họ cũng đều biết giáo viên Giang tới đây là vì cái gì.

Giang Mặc Thịnh gật đầu, sau đó không nói gì nữa mà lập tức đi đến một bên ngồi xuống, hiển nhiên là định xem mọi người tham gia kỳ thi chế tạp sư.

Dĩ nhiên các giáo viên và học sinh lớp khác không dám nói gì Giang Mặc Thịnh, cũng không dám tiếp cận, chỉ với vẻ ngoài lạnh lùng đó đã khiến cho bọn họ không muốn lại gần.

Đương nhiên, những người này không bao gồm Du Cẩn Sinh có da mặt dày.

"A Thịnh..." Du Cẩn Sinh đi lên trước hai bước, mềm mại gọi.

Các bạn học nghe vậy thì lập tức hóng hớt nhìn về phía bên này, lúc này bọn họ mới nhớ tới Du Cẩn Sinh này cùng thần tượng của bọn họ hình như... có hôn ước.

Nói cách khác, Du Cẩn Sinh là hôn phu của nam thần!

Chuyện lúc nhà Giang có hôn ước với nhà họ Du không có công khai với bên ngoài, nhưng Du Cẩn Sinh lại sợ người khác không biết, chỗ nào cũng xuất hiện với thân phận hôn phu Giang Mặc Thịnh, dần dà rất nhiều người biết chuyện này. Hơn nữa lúc ấy nhà họ Giang cũng không tỏ bất cứ thái độ gì, cho nên mọi người đều cho rằng nhà họ Giang chấp nhận chuyện này.

Sau đó Giang Mặc Thịnh trúng trùng độc, tính mạng gặp nguy hiểm, Kiều Mục Lam bức thiết muốn anh để lại một đứa trẻ như một cách kéo dài sự sống, lúc này mới bất đắc dĩ đồng ý với nhà họ Du , để Du Cẩn Sinh kết hôn cùng Giang Mặc Thịnh.