Âu Tuấn đưa tay ôm vai cô, cùng nhau đi về phía phòng khách.
“Mẹ, sao sáng sớm mẹ đã đến đây rồi thế?”
Âu Tuấn nói với Dịch Vân Huệ, rồi mỉm cười với Dương Tâm Lan: “Cháu chào bác, cháu là Âu Tuấn.”
Dương Tâm Lan nhìn Âu Tuấn không rời mắt, trong lòng vô cùng vui vẻ!
Lập tức đáp “Ôi ôi ôi!”
Sau đó quay đầu nói với Dịch Vân Huệ: “Âu Tuấn lớn lên đẹp trai quá, đẹp trai quá!”
Dịch Vân Huệ mỉm cười: “Giống như ba của nó đó, thô lỗ lắm, cũng may còn được khuôn mặt dễ nhìn một chút.”
Lúc này Dương Tâm Lan đã hiểu tại sao con nhóc này lại chịu thỏa hiệp.
Giản Linh đói không chịu nổi nữa rồi.
Nhập từ khóa tìm kiếm…
Âu Tuấn cúi đầu nhìn cô nói: “Mau ăn đi, để một lúc nữa lại nguội mất.”
Dịch Vân Huệ cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy, bé Năm mau ăn đi.”
Giản Linh vui vẻ cầm lấy bánh bao lớn của mình mà gặm, ngồi ở trên sô pha đưa đôi mắt đen láy nhìn bọn họ, hai má phồng lên giống như một con sóc chuột.
Âu Tuấn tiếp nhận công việc trước đó của cô, bưng trà đã pha xong ra ngoài.
Dịch Vân Huệ nhấp một ngụm trà rồi nói: “Hôm qua con đến chỗ ông nội à?”
Âu Tuấn gật đầu: “Vâng, ông cụ nói với mẹ à?”
“Không.”
Dịch Vân Huệ chỉ vào cây gậy trong tay Dương Tâm Lan: “Nhưng mẹ nhìn thấy cây gậy chuyên dùng để đánh Âu Tuấn ở đây, nên nghĩ con đã đến đó.”
Dịch Vân Huệ cười như có như không, hỏi: “Xem ra ông cụ còn trao lại cả quyền sử dụng gia pháp nữa hả?”
Âu Tuấn nắm tay che môi, ho nhẹ một tiếng.
Nghe được điều này, Dương Tâm Lan cúi xuống liếc nhìn cây gậy trên tay mình, lúc này mới thấy dòng chữ “chuyên đánh Âu Tuấn”trên đó.
Đột nhiên cảm thấy không phải, bà nhanh chóng đặt nó sang một bên, nói: “Tôi không có ý gì khác.”
Giản Linh ở bên mơ hồ nói: “Mẹ tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cây gậy này rất tiện tay, tìm được công dụng mới.”
Nói xong, cô chỉ vào chính mình: “Chuẩn bị dùng để đánh tôi.”
Âu Tuấn đột nhiên nghĩ đến Giản Linh đã nói rằng mẹ cô đánh cô không có vũ khí cố định gì, chỉ cần tiện tay vớ được cái gì thì đánh bằng cái đó.
Bỗng dưng anh cảm thấy muốn cười, phải cố gắng nhịn lại.
Giản Linh cũng đã nói ưu điểm lớn nhất của cô là tự mình biết mình, nên cô biết chuyện mình lớn như này rồi mà còn suýt bị bà Dương Tâm Lan đánh thực sự rất buồn cười.
Vì vậy Giản Linh nói với Âu Tuấn: “Đừng cố nhịn làm gì, muốn cười thì cứ cười đi.”