Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Tướng Cùng Cô Vợ Nhỏ

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong căn phòng đầy sang trọng mang một màu trắng tinh tế, các bố cục và đồ trang trí đều được thiết kế chủ đạo theo phong cách Châu Âu. Thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi trên chiếc giường rộng lớn, nửa thân trên được dựa vào chiếc gối làm điểm tựa, nửa thân dưới thì được tấm chăn che lại.

Đôi mắt tựa hồ như viên ngọc sáng chăm chú nhìn vào chiếc tivi to lớn được treo trên tường, khóe miệng cô đôi khi lại nhếch lên một nụ cười tuyệt mĩ làm cho biết bao người say đắm. Cô đang xem một bộ phim mang yếu tố hành động, phiêu lưu khá đặt sắc và nổi tiếng của nước A.

Cô không thích những bộ phim tình cảm lãng mạn như bao người con gái khác, có lẽ điểm này của cô rất ít ai biết được. Cô ăn xong thì anh bảo cô phải lên phòng nghỉ ngơi nhưng cô tài nào mà chịu nghe lời anh chứ.

Ân Ân vơ tay lấy chiếc gối bên cạnh mà ôm vào lòng, cô đặt cằm lên gối đôi mắt vẫn luôn dõi theo những tình tiết trong phim. Đôi khi cô lại chớp mắt vài cái, hàng lông mi dài uốn cong như được chau chuốt rất kĩ càng cứ thế mà chuyển động theo.

Cô đang mải mê xem phim thì đột nhiên cánh cửa phòng từ từ mở ra rồi khép lại nhẹ nhàng. Tiếng bước chân đều đặn nhưng lại không có một chút âm thanh nào phát ra từ sự ma sát của dép và sàn nhà, đó cũng là một điểm đặt biệt của người làm cảnh sát như anh. Cô vẫn dán mắt vào màn hình tivi bởi không cần nhìn cô cũng biết là ai vừa mới bước vào, cô nhẹ giọng cất tiếng.

- Anh không đi làm sao?

Cô nghĩ với công việc của anh thì rất bận, cả ngày hôm qua anh đều ở cạnh mà chăm sóc cô. Anh cũng là một thiếu tướng tất nhiên công việc không đếm xuể mà từ hôm qua đến giờ anh không động đến dù chỉ một chút.

- Em sợ anh không nuôi nổi hai mẹ con em sao?

Gương mặt Tôn Khiết không chút biểu cảm nói, anh từ từ bước đến mép giường rồi ngồi xuống cạnh cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đưa lên mặt cô vén vài sợi tóc vướng víu che mất đi gương mặt xinh đẹp của cô sang một bên. Cô không nói gì mà nhìn anh, một bên má vì ngượng ngùng mà bất giác ửng đỏ. Thấy cô không lên tiếng anh nói thêm.

- Em yên tâm, dù anh thất nghiệp thì em nghĩ với tài nghệ của chồng em thì không nuôi nổi em sao, còn nếu anh nuôi không nổi thì ba mẹ chồng em nuôi nên em không cần lo.

Anh vừa nói vừa lấy tay khuấy nhẹ ly sữa trong tay, nghe anh nói mà cô không khỏi cười thầm vì hạnh phúc. Một bên má ửng đỏ từ lâu của cô nay càng đỏ hơn. Ân Ân nhìn động tác trên tay anh rồi nhìn lên gương mặt không tì vết của Tôn Khiết, cô nhìn anh rất đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó. Cô đang chăm chú ngắm thì bỗng anh cất tiếng nói làm cô giật mình xấu hổ quay sang chổ khác.

- Em thích ngắm anh đến vậy sao?

- Em không có!

Ân Ân nhanh chóng phản bác nhưng mọi hành động của cô đều trái ngược lại với lời nói. Anh thấy cô xấu hổ thì nhếch môi cười, nụ cười mang đầy ý trêu chọc Ân Ân. Tôn Khiết đưa ly sữa đã làm nguội phần nào đến trước mặt cô nói.

- Em uống đi.

- Không!

Cô nhanh chóng trả lời, đưa tay đẩy nhẹ ly sữa về phía anh.

- Tại sao?

Anh khó hiểu hỏi.

- Em vừa mới ăn chưa đầy 30 phút, anh bắt em uống sữa anh muốn em mập lên phải không?

Câu nói của Ân Ân vừa thốt lên khiến Tôn Khiết không khỏi lắc đầu ngán ngẩm trước cô vợ trẻ con mãi không chịu lớn của anh.

- Em đang có bảo bối mập lên là chuyện bình thường mà em phải mập thêm chút nữa ôm mới ấm, nào uống đi.

Tôn Khiết vừa nói vừa đưa sữa cho cô, Ân Ân nhìn ly sữa mà ngán ngẩm cô từ trước đến nay đều không thích uống sữa, cô cũng có chút thấy lạ hôm nay sao anh khác hẳn thường ngày " Anh ôn nhu hơn trước thì phải " cô nghĩ.

Anh thấy cô không nhận lấy anh liền gằn giọng nói, sắc mặt cũng có chút lạnh đi.

- Em muốn tự uống hay anh bón em uống.

Lời nói của anh làm bao suy nghĩ tốt đẹp của cô về anh cũng bay đi mất, cô không biết anh có bao nhiêu nhân cách trong người nữa. Ân Ân lườm anh một cái rồi nhận lấy ly sữa từ tay anh, cô hít một hơi thật sâu sau đó đưa miệng nhanh chóng uống hết. Anh nhìn hành động uống một cách gượng ép của cô thì chỉ biết lắc đầu. Cô uống cạn rồi đưa ly trống cho anh có chút giận dỗi nói.

- Hết rồi đấy!

Anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi lấy ly cô đưa đặt lên bàn. Tôn Khiết đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi về phía tủ nhỏ gần đó lấy ra hộp cứu thương rồi đi lại ngồi xuống cạnh cô. Cô khó hiểu hỏi.

- Anh định làm gì vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »