~~~~~~~~~~~~~Khám thai~~~~~~~~~~~~
Sau bữa cơm giữa thông gia hai nhà ngày hôm đó, tình cảm của hai nhà tốt càng thêm tốt. Ông bà Diêm ở lại với hai vợ chồng cô vài hôm rồi mới trở về Anh. Bà Diêm muốn ở lại với cô để chăm sóc và trò chuyện với cô để cô không cảm thấy buồn khi Tôn Khiết đi làm.
1 tuần sau đó ông bà Diêm cũng trở về Anh vì có một số công việc quan trọng cần có ông Diêm giải quyết.
Căn biệt thự cứ thế mà trở về trạng thái ban đầu, khi anh đi làm cô chỉ trò truyện với quản gia Tô hay gϊếŧ thời gian bằng những thiết bị thông minh. Vết thương trên mặt Ân Ân cũng đã lành hẳn nhưng vẫn để lại một vài vết sẹo nhỏ, tuy vậy nó cũng không làm mất đi nét đẹp vốn hoàn hảo của cô.
Từ khi cô mang thai thì mỗi giờ nghỉ trưa anh đều trở về nhà ăn cơm với cô, mọi người trong Tổng cục đều ngưỡng mộ tình cảm của hai người cũng như sự chăm sóc mà anh dành cho cô.
Ân Ân mang thai đến nay đã được tháng thứ ba, quả thật thời gian trôi rất nhanh, cô tựa hồ nhớ lại những chuyện đã xảy ra kể từ khi cô đặt chân vào căn biệt thự này " cô cố chấp, cô trẻ con và điều đặc biệt là cô không yêu anh nhưng giờ thì sao cô không cố chấp như trước mà đổi lại là cô đã trưởng thành, cô đã yêu anh, yêu nhiều hơn bản thân cô nghĩ và còn có một tiểu bảo bối đang nằm trong bụng cô ".
6 tháng không dài cũng không ngắn nhưng nó đã làm thay đổi rất nhiều thứ.
Có một nhà soạn nhạc người Nga đã nói rằng:
" Thời gian tạo ra nhiều biến đổi hơn là lí lẽ."
Câu nói này quả thật không sai, lí lẽ cô đưa ra để từ chối cuộc kết hôn của hai người chính là " cô không yêu anh, cô còn đi học hay cô không muốn kết hôn với một người hơn mình 8 tuổi " lí lẽ ấy trong tâm trí cô tưởng chừng không thay đổi nhưng vì thời gian nó đã làm cô gạt bỏ tất cả những lí lẽ ngốc nghếch ấy, cô đã yêu, yêu rất nhiều là đằng khác.
~~~
Tiểu bảo trong bụng cô rất ngoan, có lẽ nó không muốn mẹ nó phải cực khổ thêm vì mẹ của nó ở ngoài đã phải chịu sự bá đạo của ba nó rồi.
Người ta nói những tháng đầu khi mang thai người mẹ có thể sẽ ốm nghén một thời gian và có khi suốt cả quá trình mang thai nhưng cô lại khác họ cô không ốm nghén hay khó chịu mà ngược lại cảm thấy rất thoải mái.
Quản gia Tô thấy vậy cũng rất yên tâm bởi nếu cô bị ốm nghén thì không biết sẽ ra sao. Mỗi khi đến ngày định kỳ khám thai, anh đều cùng cô đi dù là đang bận cách mấy anh đều bỏ sang một bên.
Và hôm nay cũng vậy, anh và cô được Lăng Vũ đưa đến bệnh viện.
Trong phòng khám thai
Cô nằm trên giường bên cạnh còn có anh. Hai người chăm chú nhìn vào màn hình tivi, vị bác sĩ nữ đã đứng tuổi nhẹ nhàng đặt máy siêu âm lên chiếc bụng hơi nhô lên của cô mà từ từ di chuyển, hình ảnh mập mờ của thai nhi hiện lên trước mặt anh và cô.
Tuy nó chưa hoàn thiện nhưng việc nhìn thấy tiểu bảo đang dần phát triển trong bụng cô, anh và cô đều cảm thấy rất vui, Ân Ân nhẹ nghiêng đầu nhìn anh cô nhìn thấy nét vui mừng trên gương mặt của anh thì không khỏi cười nhẹ.
" Cái thần thái lạnh lùng của anh không biết chừng nào mới bỏ được đây " cô nghĩ.
Khám thai xong hai người bước ra chiếc xe Brabus đã đậu sẵn trước cửa bệnh viện. Tôn Khiết giúp cô mở cửa xe rồi dìu cô vào bên trong, xe nhanh chóng lăng bánh. Đôi khi anh đưa tay xoa nhẹ bụng cô rồi lại nhìn cô mỉm cười.
Lăng Vũ nhìn hai người rất hạnh phúc thì không khỏi buồn bực, bỗng anh cất tiếng nói.
" Thiếu tướng, thiếu phu nhân tôi nói một chuyện được không? "
" Cậu cứ nói đi. "
Cô nhanh chóng lên tiếng.
" Hai người có thể.....có thể...đừng phát cẩu lương cho tôi được không, tôi thật sự ngán lắm rồi đấy."
Lăng Vũ buồn bực nói.
" Cậu kết hôn đi. "
Anh không trách Lăng Vũ mà vẫn bình thản nói, nhưng nó lại động vào nỗi đau sâu thẳm của Lăng Vũ.
" Thiếu tướng ngài không biết, bao nhiêu người gặp tôi đều bỏ chạy còn không kịp thì làm sao có người chịu lấy tôi. "
" Này tôi làm bà mai cho cậu nhé! Người đó có nhan sắc, có tiền, có học thức nói chung là hoàn hảo mà đặc biệt là người này cậu cũng quen."
Nét mặt rạng rỡ của Ân Ân khi nói về người đó liền xuất hiện làm Tôn Khiết cũng có chút buồn cười chắc anh cũng nghĩ ra người cô nói đến là ai.
" Tôi quen? "
" Phải "
Ân Ân gật đầu chắc chắn nói.
" Vậy thiếu phu nhân có thể nói cho tôi biết không? "
Lăng Vũ tò mò nhìn cô qua kính chiếu hậu hỏi, anh chưa từng quen ai như thế cả, trong tâm trí anh không một chút ấn tượng nào với người mà Ân Ân miêu tả.
" Hàm Lộ đấy "
Cô mỉm cười nói
" Cái gì? Hàm Lộ, thiếu phu nhân người đừng đùa nữa, sao tôi lấy Hàm Lộ được cậu ấy là con trai đấy "
Lăng Vũ hoảng hốt nói, anh đâu phải người thích đàn ông đâu chứ, anh còn muốn có con a~.
" Con trai thì sao chứ! Con trai mà như cậu ấy thì rất khó tìm đấy nếu cậu không lấy cậu ấy thì thật sự rất tiếc. "
Ân Ân nhìn Lăng Vũ nói gương mặt có phần tức giận." Hàm Lộ tốt như vậy mà lại có người từ chối, thật đau lòng" cô nghĩ. Còn Tôn Khiết thì nhếch môi cười anh không nghĩ vợ anh còn có nghề khác là làm bà mai mối.
" Thiếu phu nhân, cảm ơn người đã giới thiệu cho tôi nhưng người này có chút...........a không nói nữa, hai người cứ phát cẩu lương tiếp đi. "
Lăng Vũ nói xong thì chăm chú vài lái xe không để í đến hai người nữa. Còn anh và cô thì nhìn nhau mỉm cười.
" Lăng Vũ ơi Lăng Vũ cậu bỏ qua một mối nhân duyên hoàn hảo rồi, đáng tiếc thật đáng tiếc. " Cô lắc đầu nghĩ.