Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 80: Từ Tử Hàng bị vây đánh (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mẹ nó, anh Từ……” Mắt thấy một bàn tay Từ Tử Hàng đặt ở trên tảng đá, Vương Thiết Xuyên gấp đến độ trán đổ mồ hôi, vén tay áo liền muốn tiến lên.

Nhưng bước chân mới vừa bước ra đi, trên mặt đã nghênh diện phủ lên một cái áo, “Cầm.” Bên tai truyền đến một tiếng ra lệnh thanh lãnh, chờ đến khi Vương Thiết Xuyên kéo áo xuống dưới, mới nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh của Tống Diệp đã đi xa.

Từ Tử Hàng một đường bị người áp chế, hiện giờ còn muốn bị người phế tay, nói không sợ hãi đó là gạt người. Nhưng kiêu ngạo của anh không cho phép anh xin tha, còn không phải là một bàn tay, nhịn một chút liền qua.

“Ha ha, tao ngược lại muốn xem, xương cốt của mày có thể kiên cường tới khi nào?” Tiểu Đao xách theo cục đá, trong tiếng cười lạnh đang chuẩn bị động thủ, thình lình bả vai lại là bị người chụp lấy, hắn theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy lại là một khuôn mặt tuấn mỹ tinh xả, “Mày……” Là ai?

Lời nói còn chưa nói xong, người trước mặt đã động thủ, bắt lấy cổ tay của hắn, quay cuồng với tốc độ cực nhanh, răng rắc răng rắc, tiếng vang thanh thúy quen thuộc liên tiếp vang lên, chờ đến khi hắn phản ứng lại, đau nhức sớm đã thâm nhập cốt tủy, “Á……”

“Này, đã lâu không gặp.” Tống Diệp ngồi xổm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn chào hỏi, bởi vì cảm thấy giải thích quá phiền toái, có lẽ động thủ sẽ trợ giúp hắn gia tăng ký ức.

Quả nhiên, Tiểu Đao kia tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hai cánh tay đều không dùng được lực, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Diệp lộ ra sợ hãi quen thuộc, “Là mày!”

Thủ pháp quen thuộc như vậy, thủ đoạn ngược đãi người biếи ŧɦái, ngoại trừ người phụ nữ thúi trong nhà dân, sẽ không có người thứ hai.

Tống Diệp gật đầu, hào phóng thừa nhận, lúc đứng dậy thuận tiện nghiền chân ở trên cổ tay của hắn, rắc lại một âm thanh vang lên, làm tiếng mắng đến bên miệng hóa thành kêu thảm thiết.



Có lẽ là tiếng kêu kia quá thê lương, lại có lẽ là gió bờ sông quá lạnh, giờ phút này, tất cả mọi người không nhịn được rùng mình một cái.

“Mày là ai?” Đám lưu manh khác tập thể lui ra phía sau ba bước, cảnh giác nhìn tên mặt trắng đột nhiên xuất hiện này.

Tiểu Đao bên kia bị đau hôn mê bất tỉnh, Tống Diệp đi tới đứng bên người Từ Tử Hàng, chỉ vào anh ta nói: “Là thả chúng tôi đi như vậy, hay là đánh một trận lại nói?”

Khẩu khí cô bình tĩnh đến gần như là kiêu ngạo, giống như chỉ là đang dò hỏi thời tiết hôm nay sáng sủa hay không, chọc cho Từ Tử Hàng vừa mới ngồi dậy ngẩng đầu đánh giá cô, cùng với bốn phía, sau một lúc lâu, anh mới cắn răng nhỏ giọng hỏi, “Những người khác đâu?”

Anh hỏi đến cẩn thận, Tống Diệp lại đáp rất bình tĩnh, “Tôi tới một mình.”

Nhất thời, đám anh em của Từ Tử Hàng đều sửng sốt, mười mấy lưu manh đối diện cũng sửng sốt, ngay sau đó bọn họ nhìn bốn phía, cất tiếng cười to lên, “Chỉ bằng một tên mặt trắng như mày cũng dám tới gây sự, ha ha ha, các anh em, chúng ta liền chậm rãi chơi với anh ta.”

Lúc chợt nghe thấy ba chữ tên mặt trắng này, Tống Diệp rất bất mãn nhíu mày, tuy rằng cô lớn lên trắng một chút, mặc sơ mi trắng, nhưng không đại biểu như vậy là có thể tùy tiện để cho người ta bố trí.

Chỉ là cô chau mày này, lại bị hiểu lầm thành sợ hãi, Từ Tử Hàng đặc biệt biết được cô là nữ sinh càng là đau đầu không thôi, cố chống thân thể đứng lên, “Một mình cô tới làm gì, đi mau!”
« Chương TrướcChương Tiếp »