Chương 79: Từ Tử Hàng bị vây đánh (1)

Đây là lần đầu tiên, Vương Thiết Xuyên cảm giác được chính mình còn có một đoạn khoảng cách xa xôi không thể với tới với thế lực đen chân chính.

Trong mê mang, bên cạnh lại có động tĩnh, sau một trận sột soạt, giọng nói thanh lãnh truyền tới từ trên đỉnh đầu, “Đi thôi, dẫn đường.”

Vương Thiết Xuyên mờ mịt ngẩng đầu, bị quang ảnh lóe lên dưới ánh mặt trời làm chói đến nheo mắt lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy độ cũng xinh đẹp của cằm Tống Diệp, cùng với đôi mắt thâm thúy rũ xuống, một cái liếc mắt kia làm đầu óc anh chấn động, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, “Đi bên này, bọn họ ở bờ sông.”

Tống Diệp một đường đi theo phía sau anh ta, lúc cách bờ sông không xa, mơ hồ nghe được tiếng vui đùa ầm ĩ và tiếng đánh chửi, phóng mắt nhìn lại, vừa lúc thấy một đám thanh niên đủ mọi màu tóc đang vây quanh mấy người Từ Tử Hàng ở chính giữa giẫm đạp trêu chọc.

“Ha ha, Từ Tử Hàng, Từ thiếu, không thể tưởng được mày cũng có hôm nay, lần trước để mày chạy, lúc này, xem ai còn có thể cứu được mày.”

Bất luận niên đại nào đều tồn tại hiện tượng ỷ mạnh hϊếp yếu, mà nơi sân phát sinh cũng rất cố định, rừng cây nhỏ phía sau trường học, bờ sông hoặc là vùng ngoại ô, bởi vì những nơi này có ưu thế địa lý có thể phát huy đầy đủ, kêu rách cổ họng cũng không ai để ý tới, còn có thể tùy ý giáo huấn người.

Đây còn không phải sao, bên Từ Tử Hàng đã có anh em bị đạp mông đá xuống sông, nhóm thanh niên chơi đùa hăng say, cười ha ha.

Mà trong mấy người cười to, Tống Diệp liếc mắt một cái liền thấy được người quen.



Vừa rồi lúc nghe Vương Thiết Xuyên nói, cô liền đoán được là chuyện nháo ra trong nhà dân lần trước, mà mấy lưu manh bị cô xem thành bao cát luyện tập, đoán chừng chính là tính món nợ này tới trên người Từ Tử Hàng rồi.

Tính lên cũng không thoát được quan hệ với cô, Vương Thiết Xuyên cầu tới cửa, cô cũng coi như làm chuyện tốt rèn luyện thân thể.

Bên này Tiểu Đao còn treo cánh tay đang diễu võ dương oai, “Từ Tử Hàng, chờ tao chơi đủ rồi, lại giao mày cho anh Chính, anh ấy đã nói, giao mày lên, chia các anh em hai mươi ngàn, sớm biết thằng nhóc mày đáng giá như vậy, sớm nên bắt mày lại.”Vừa nghe đến hai mươi ngàn, đôi mắt của mấy thanh niên xung quanh đều biến thành màu xanh, ở niên đại này, đây chính là số tiền lớn.

Từ Tử Hàng che lại bụng ngã trên mặt đất, trên mặt tái nhợt lại không hề có ý yếu thế, “Có gan, hiện tại mày liền xử lý tao, nếu không……” Đôi mắt anh nheo lại, thừa dịp người trước mặt không chú ý, đột nhiên liền nhào tới, tiện tay nắm lên một cục đá, bốp một tiếng ném lên ngực Tiểu Đao.

“A……” Tiểu Đao ăn đau, lúc này đám anh em xung quanh mới phản ứng lại áp chế người xuống lần nữa, tiếp theo lại là một trận tay đấm chân đá.

Tiểu Đao qua một lúc mới che lại ngực hòa hoãn lại, nhìn Từ Tử Hàng còn vẻ mặt kiên cường, tức giận đến đỏ mắt, “Được, mày còn rất cuồng, đè nặng tay nó, hôm nay ông đây muốn phế đi nó, xem nó còn cuồng như thế nào.”

Ngày đó hắn bị vặn gãy tay, đến bây giờ còn treo cánh tay, vừa nhớ tới đã một bụng lửa, lại cứ không tìm thấy người phụ nữ thúi xuống tay kia, vừa lúc Từ Tử Hàng rơi vào trong tay hắn, cũng đừng trách hắn tàn nhẫn độc ác.