Tống Diệp từ nhỏ đã biết em gái nhỏ nhất này trên thực tế là tâm cơ thâm trầm nhất, chỉnh người sau lưng trước nay đều là nương tay Tống Đình Đình, lúc này mở miệng châm chọc cô, cũng là bất động thanh sắc ở sau lưng mọi người, chỉ là, “Cô nhằm vào tôi khắp nơi, chính là bởi vì tôi lớn lên đẹp.”
Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Cũng gần như là ở trong nháy mắt, tươi cười xinh đẹp trên mặt Tống Mỹ Mỹ như là cao ốc nghiêng đổ, sụp đổ, quân lính tan rã, đôi mắt to ngập nước trừng mắt nhìn Tống Diệp, thật giống như cô là quái thú biến dị, “Tống Diệp, cô đắc ý cái gì, cô có đẹp hơn, cũng chỉ là……”
“Là cái gì?” Tống Diệp nhìn chằm chằm cô ta bỗng nhiên ngừng nói, ánh mắt thâm trầm.
Tống Mỹ Mỹ ở dưới ánh mắt như vậy, cảm thấy tâm tư chính mình gần như không chỗ nào che giấu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng. Thẳng đến Tống Diệp đi xa, cô ta mới căm giận nhiên cắn môi dưới, tự nhủ nói thầm, “Xem cô có thể đắc ý được bao lâu, tiểu tạp chủng……”
Lúc một hàng bốn người xuất hiện, phòng bao lầu hai sớm đã là kín người hết chỗ, bốn anh em nhà họ Tống dẫn người nhà từng người, mười mấy người chen chúc nhau, trên bàn đã sớm không có chỗ trống, nhìn thấy Lục Lan vào cửa, vợ của ba anh em nhà khác đều nhấp khóe miệng, nhịn không được muốn cười.
Tống Viễn Chí càng là cảm thấy mất mặt đến cực điểm, đen mặt quát lớn, “Làm gì mà lề mề như vậy, còn không mau tìm chỗ ngồi xuống.”
“A, được, chào mọi người.” Lục Lan cong eo, dùng gương mặt tươi cười chào hỏi, đáng tiếc ăn nói vụng về, khô cằn cũng chỉ có một câu.
Ngược lại lúc Tống Diệp vào cửa cuối cùng, dẫn tới chú ý toàn phòng.
“Ai da, đây là con cái nhà ai, lớn lên cũng thật anh tuấn, đây đã sắp đuổi kịp Thừa Ân rồi.”
“Còn không phải sao, chỉ là hơi thấp, bộ dáng thật là trăm dặm mới tìm được một, em tư kiếm được đứa bé này từ đâu vậy.”
……
Ngoại trừ bác gái cả, chị em dâu hai nhà hát bè cho nhau, cô một lời tôi một câu trực tiếp nâng Tống Diệp lên trời. Mà Thừa Ân trong miệng bọn họ là con trai của bác gái cả Kiều Nguyệt, người lớn lên cao lớn học tập lại tốt, mỗi năm đều là vốn gốc Kiều Nguyệt lấy ra khoe khoang.
So sánh không đồng nhất này, vốn Kiều Nguyệt ý cười nhẹ nhàng không nhịn được lãnh đạm vài phần, chuyển đầu mâu về phía Tống Viễn Chí, “Chú tư, hôm nay là gia đình tụ hội, nhiều ra một người cũng không nói sớm, tôi cũng tiện đặt thêm một ít vị trí.”
Ngụ ý chính là đang trách Tống Viễn Chí không có ánh mắt, lại mang theo người ngoài dư thừa tới.
Tống Viễn Chí đã sớm mất đi ngôn ngữ, ở khi nhìn thấy gương mặt tinh xảo của Tống Diệp, tất cả suy nghĩ đều giống như xuyên qua trở về lúc trước, đêm tuyết tan kia, cô gái xinh đẹp đau khổ kia giống như là hôm qua, thướt tha lả lướt còn đứng ở trước mặt ông.
Một lúc lâu sau, ông mới nghe được giọng nói của Kiều Nguyệt, rũ mắt có chút xấu hổ, “Chị dâu, đây là con gái lớn nhà em, Tống Diệp.”
“Tống Diệp?” Một bàn người lại là sửng sốt, tầm mắt rơi xuống gương mặt tinh xảo thong dong bình tĩnh trong góc, dù như thế nào cũng không thể liên hệ với cô gái nhát gan sợ phiền phức, để xõa tóc cả ngày trong ấn tượng.
Ở chung mười mấy năm, người trong nhà lại là không nhận ra người trong nhà, hiện trường náo loạn một hồi chê cười.