Chương 58: Bữa tiệc nhà họ Tống (1)

Lục Lan thật vất vả đuổi tới, đã mệt đến thở hồng hộc, nhưng trong miệng vẫn là không ngừng mắng.

“Có lời gì gì, nói ở chỗ này đi.” Tuy rằng Tống Diệp độc lai độc vãng, không để bụng ánh mắt người ngoài, nhưng không có hứng thú bị trở thành quốc bảo thưởng thức, thấy Lục Lan há miệng muốn nói, cô lại bổ sung một câu, “Tôi sẽ không trở về nhà họ Tống, tìm thời gian xử lý thủ tục đổi mới người giám hộ, không có việc gì đừng tới tìm tôi.”

“Cái, cái gì?” Đại não chạy nhanh thiếu oxy, Lục Lan mới vừa hòa hoãn một hơi, lại bị một câu của Tống Diệp nghẹn đến đầu óc choáng váng, giây tiếp theo gần như là nổi trận lôi đình, “Đồ bướng bỉnh hạ tiện, mày biết chính mình đang nói cái gì không, hiện tại mày là cánh cứng, cảm thấy có thể bay đúng không, tao nói cho mày biết, rời đi nhà họ Tống, mày không phải là gì hết!”

Tống Diệp nhìn bà ta chợt kích động lên mặt, còn tưởng rằng bà ta sẽ nói chính mình còn không bằng cẩu.

Nhìn bà ta còn muốn tiếp tục mắng, Tống Đình Đình nhanh chóng giữ chặt, “Mẹ, mẹ, người bình tĩnh một chút, đừng quên, hôm nay còn có việc, thời gian sắp không kịp.”

“Đúng vậy, mẹ, đừng cãi nhau, để người nhìn chê cười, nhanh đi thôi, bác gái cả còn chờ chúng ta.” Tống Mỹ Mỹ đứng ở bên cạnh có chút xa, thật sự là bộ dáng người đàn bà đanh đá này của Lục Lan quá làm cô ta mất mặt, vẫn là nhanh chóng kéo người đi thôi.

Quả nhiên, Lục Lan ngừng nghỉ, tuy rằng cau mày vẫn là bất mãn, nhưng lửa giận đã giảm xuống không ít, cũng mặc kệ Tống Diệp có đồng ý hay không, nói thẳng: “Hôm nay bác gái cả của mày đặt chỗ ở nhà hàng rồi, người trong nhà đều phải đi, có chuyện gì, đều đừng mất mặt ở bên ngoài cho tao. Tống Diệp, mày nghe hiểu chưa?”



Tống Diệp nhìn lướt qua ba người trước mặt, ở dưới hơi chột dạ cúi đầu của Tống Đình Đình, nhàn nhạt lên tiếng, “Đi thôi.”Tống Diệp rời đi nhà họ Tống một tuần, Lục Lan vô cùng lo lắng đuổi đến trường học, lại không phải mang về nhà đánh chửi trước tiên, mà là muốn dẫn cô cùng nhau đi nhà hàng. Phải biết rằng ở đời trước, ở nhà họ Tống, Tống Diệp chính là một cô bé lọ lem tiêu chuẩn, ôm hết việc nặng việc dơ, ăn nhậu chơi bời hoàn toàn không phần cô, đến năm mới đi nhà hàng cũng muốn để cô lại trông nhà.

Kéo cô đi nhà hàng vào thời gian này, nghĩ đến không phải là chuyện tốt.

Chỉ là mọi người đều ở đó, có một số việc nói ra cũng tiện.

Tiệc rượu đặt ở một nhà hàng xa hoa của thành phố Vân, vào cửa đều có tiểu thư mặc sườn xám tiếp khách khom lưng đón khách, bên trong trang hoàng cũng là đèn treo thủy tinh đá cẩm thạch, dưới đất trải thảm đỏ không tiếng động, khách lui tới đều không phú cũng quý.

Công nhân xí nghiệp nhỏ giống như Tống Viễn Chí, tự nhiên là không tiêu phí nổi loại địa phương này, Lục Lan càng là lần đầu tới, bị tiểu thư tiếp khách kia hù một cái, thiếu chút nữa cũng cúi đầu khom lưng theo, làm Tống Đình Đình và Tống Mỹ Mỹ phía sau mất hết thể diện.

Tống Diệp ngược lại đã tập mãi thành thói quen, mặc đồng phục đi ở giữa, giống như không nghe thấy hết thảy xung quanh.

“Dẹp đi, giả vờ thanh cao, rõ ràng chưa từng tới loại địa phương này, tò mò muốn mệnh, còn chịu đựng không nhìn khắp nơi, thật là cười chết người.” Tống Mỹ Mỹ vẫn luôn đi theo phía sau Lục Lan không biết đi tới bên người Tống Diệp từ khi nào, rõ ràng một khuôn mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào, lời nói ra lại tràn đầy ác ý.