Mà Vương Thiết Xuyên ngay từ đầu bị động chịu đánh đã sớm xem đến mắt choáng váng, người khác không biết, nhưng anh lại là rất rõ ràng, người đứng ở trước mắt là Tống Diệp, hơn nữa còn là một nữ sinh, trước kia ở lớp bị người mắng một câu đều phải khóc lên, hiện tại lại một quyền đánh chạy năm gã đàn ông.
“Đứng lên được không?” Tống Diệp xoay người nhìn Vương Thiết Xuyên còn đang ngẩn người trên mặt đất, sắc mặt có chút lãnh đạm.
Nhưng Vương Thiết Xuyên lại vẫn là ngơ ngác chưa hồi thần, sau một lúc lâu mới lắp bắp, nuốt nước miếng, “Tống, Tống Diệp?” Người này hẳn là không phải bị đồ vật kỳ quái bám vào người đi?
“Ừ.” Tống Diệp đáp một câu, vươn lòng bàn tay trắng nõn, ý bảo muốn kéo anh ta dậy.
Lúc này Vương Thiết Xuyên mới phản ứng lại, tự mình bò dậy từ trên mặt đất, thân hình 1m75 hơi cong, có chút ngượng ngùng nói lời cảm ơn với Tống Diệp, “Vừa rồi cảm ơn cậu ra tay, thân thủ của cậu, rất, rất đẹp.” Đúng vậy, là xinh đẹp, mỗi một chiêu đều là sạch sẽ lưu loát, phối với gương mặt tuấn tú này, có loại đẹp mắt nói không nên lời.
Đối với đánh giá này, Tống Diệp không tỏ ý kiến, ngược lại nhớ tới lời hôm nay anh ta từng nói với mình trên lớp học, nhàn nhạt nói: “Làm bạn ngồi cùng bàn với tôi, không ai có thể khi dễ cậu.”
Vương Thiết Xuyên ngẩn ra, ngay sau đó kéo miệng bật cười, vừa muốn nói gì, lại là nhìn thấy phía sau Tống Diệp, ngược lại vui vẻ vẫy vẫy tay, hô một tiếng, “Anh Từ!”
Tốp năm tốp ba tiếng bước chân tới gần từ phía sau, Tống Diệp lại không có quay đầu lại, bởi vì vừa rồi lúc động thủ, cô đã nhận thấy được mấy người này đang quan sát.
Theo hơi thở tới gần, tiếng cười trầm thấp truyền tới, “Xuyên Tử, xem ra không cần tôi cứu, cậu đây là quen được anh em ngầu như vậy từ chỗ nào.”
Khi nói chuyện, người nọ đã nâng tay lên, làm bộ dáng như anh em tốt muốn đặt lên vai Tống Diệp, sắc mặt Vương Thiết Xuyên biến đổi, còn chưa kịp nói chuyện, Tống Diệp bên này đã bắt lấy cổ tay đối phương, thuận thế lui về phía sau vặn một cái, sức lực nắm tiêu chuẩn khiến người đau đến kêu rên.
Cũng bởi vì tư thế, Tống Diệp nhìn thấy diện mạo anh Từ này, hơi sửng sốt, lại là gương mặt quen thuộc.
Từ Tử Hàng cũng là ngây ngốc, theo bản năng muốn hất tay ra, lại phát hiện không dùng lực được, ngón tay nắm cổ tay mình lạnh lẽo, làm người nhịn không được muốn rùng mình.
Vương Thiết Xuyên cũng là nóng nảy, nhanh chóng giải thích, “Tống Diệp, cậu đừng hiểu lầm, đây là đại ca của tôi, Từ Tử Hàng lớp một, vừa rồi không có ác ý.”
Tống Diệp cũng không muốn làm khó đối phương, thuận thế buông lỏng kiềm chế, bình tĩnh tự nhiên ở trong thần thái không vui của đối phương.
Mấy người phía sau Từ Tử Hàng cũng đều có chút tức giận, “Xuyên Tử, tình huống gì vậy, anh Từ chỉ là chào hỏi một tiếng, cần ra tay tàn nhẫn như vậy không?”
“Không phải, các người hiểu lầm.” Vương Thiết Xuyên gãi gãi đầu, lúc này mới giới thiệu, “Đây là Tống Diệp, bạn ngồi cùng bàn với tôi, là nữ sinh.”
Hả……
Lúc ấy, trường hợp lặng im vài giây, đến Từ Tử Hàng cũng có chút kinh ngạc, bởi vì vừa rồi bọn họ ở phía sau nhìn Tống Diệp ra tay, một đầu tóc ngắn và động tác ngầu lòi kia, ngoại trừ chiều cao có chút thấp, quả thực đẹp trai đến đáng ngưỡng mộ, mọi người theo bản năng đều sẽ cảm thấy là một nam sinh.