“Ừ, cảm ơn.” Rất hiển nhiên chàng trai này biết tình cảnh ở lớp của Tống Diệp, mà vừa rồi anh ta ra mặt làm chứng, đã là đã xảy ra xa cách với tập thể, người có dũng khí như vậy, cô rất thưởng thức.
Lật sách giáo khoa trong tay, nhìn chữ viết quen thuộc, nội tâm Tống Diệp, hiếm khi có một chút bình tĩnh, cũng có một chút ấm áp làm nóng lên.
Tống Diệp và Đường Mỹ Linh nhất chiến thành danh ở lớp 9/5, tới gần thi trung học, không khí học tập khẩn trương ở trong trường như là bị rót vào một chút gia vị, không khí ẩn ẩn xôn xao, vừa tan học, còn có người chuyên môn lại đây vây xem học sinh xinh đẹp trong truyền thuyết.
Đáng tiếc Tống Diệp vừa nghe chuông reo đã thu dọn đồ đi ra ngoài, có chút hành sự vội vàng.
Trên thực tế cô chỉ là trở về khách sạn, thu dọn đồ chuẩn bị chạy bộ vận động. Thoát ly nhà họ Tống, toàn bộ tiết tấu sinh hoạt đều do chính mình nắm giữ, dưới tình huống không lo ăn uống, cô cần thiết mau chóng tăng cường thực lực của chính mình.
Chạy chậm dọc theo bờ sông, từ ban ngày chạy đến hoàng hôn, trên mặt sông bị ánh sáng màu cam vàng chiếu lên, phản xạ ở trên mặt Tống Diệp, phủ lên khuôn mặt nhỏ kia một tầng ánh sáng vàng.
Cuối cùng dừng lại địa điểm gần trường học, cô lau mồ hôi trên trán, muốn đi cửa sau tiểu vào quán ăn sủi cảo.
Lúc đi đến sườn dốc, lại là thấy được cách đó không xa đang đánh nhau, không, lấy nhiều đánh ít này, đơn phương quần ẩu, thân hình cao lớn của học sinh bị đánh kia cuộn tròn trên mặt đất, bị tay đấm chân đá lại chết không xin tha.
Tuổi của mấy người đối phương hơi lớn, rõ ràng là người ngoài trường học, lúc này đánh đủ rồi, đang dùng ngôn ngữ vũ nhục công kích, “Hắc, sợ chưa, nếu sợ thì gọi một tiếng đại gia, chui qua từ phía dưới đũng quần tụi tao, hôm nay liền buông tha mày, ha ha……”
Đàn ông không chịu nỗi nhục dưới háng, nhóm người này lại cố tình muốn dụng việc này tới nhục nhã anh.
Cho dù ánh sáng tối tăm, không nhìn thấy diện mạo người ôm đầu trên mặt đất, nhưng Tống Diệp đã gặp qua là không quên được vẫn là nhận ra, người này là Vương Thiết Xuyên.
Gần như là không có bất luận do dự tạm dừng nào, cô nâng chân chạy qua, ở trong nháy mắt đối phương ý đồ phun nước miếng lên người Vương Thiết Xuyên, nện một quyền ở trên mặt kiêu ngạo của đối phương.
“Á!” Đối phương hét thảm một tiếng, trực tiếp bị đập bay vài mét, ngã trên mặt đất không ngừng quay cuồng.
Mấy người khác thấy thế, lập tức giận dữ, “Mẹ nó dám đυ.ng đến anh em tao, tao đánh chết mày.”
Tuyên chiến một chút, không nói hai lời liền đấu võ, Tống Diệp đều xem như là vận động làm nóng người, né trái tránh phải huấn luyện tính linh hoạt của thân thể, lại dùng kỹ xảo công kích vào bộ phận yếu ớt của đối phương, thoạt nhìn không dùng nhiều sức lực, nhưng lại đều là từng chiêu trí mạng.
Đối phương cũng là càng đánh càng sợ hãi, vốn thấy thân thể nhỏ của Tống Diệp mảnh mai thấp bé, khẳng định còn dễ khi dễ hơn Vương Thiết Xuyên, nhưng vừa giao thủ lại là càng đánh càng không thích hợp, chỗ bị đánh đau đến khiến người tê tâm liệt phế, đau đớn muốn chết, chẳng lẽ người này có yêu pháp?
Năm người đấu với một người, Tống Diệp cũng chỉ là luyện tập năm phút, đối phương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chạy trối chết.