Chương 42: Thay trời hành đạo (1)

“Thấy, thấy được, cậu ta mặc quần, giày màu đen, cầm trên tay, cầm súng, gϊếŧ người khắp nơi, pằng, pằng, gϊếŧ người, rất trẻ tuổi, rất đẹp, là một, đứa, đứa bé.”

Đứa bé? Trên khuôn mặt giống như điêu khắc của Tần Trạm lộ ra một biểu tình, giữa mày dần dần nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ.

Kỹ thuật bắn súng bách phát bách trúng như vậy, thủ đoạn gϊếŧ hết trăm người, bà ta lại nói đối phương là một đứa bé.

Đứa bé.

Theo cung khai của nhân chứng, thôn núi luyện ngục nhân gian ở dưới màn đêm này vô duyên vô cớ hiện ra vài phần quỷ dị, gió nhẹ cuốn động mùi máu tanh, một lần lại một lần quấn quanh ở trong lòng mọi người.

Đôi mắt thâm thúy của Tần Trạm đảo qua từng khối thi thể trên mặt đất, như suy tư gì đó.

Đợi cho có binh lính lại đây báo cáo, phát hiện hầm.

Theo mấy chục cái hầm mở ra, tiếng kêu rên cùng khóc rống truyền đến, mấy chục thiếu nữ quần áo tả tơi bị mang ra khỏi hầm.

“Thiếu tá, phát hiện 56 thiếu nữ bị nhốt, trên người có dấu vết xanh tím trình độ bất đồng, còn có mười mấy người đã mang thai mấy tháng.” Binh lính lại tiến lên báo rõ nhân số, càng là thần sắc tối tăm nhìn thôn dân ngồi ở một bên.

Tần Trạm cũng đang nhìn đám người già phụ nữ và trẻ em đáng thương đó, cho dù bọn họ cúi đầu xuôngs nhưng từ lúc các thiếu nữ bị phát hiện đến binh lính báo cáo, cảm xúc khẩn trương lộ ra trên người bọn họ cũng không có tránh được đôi mắt của anh.



Mấy chục hầm đều có giấu thiếu nữ bì lừa, hơn nữa đều đã chịu ngược đãi xâm phạm, nếu nói đám phụ nữ này hoàn toàn không biết gì, căn bản là chuyện không có khả năng.

Nghĩ đến đây, trong mắt Tần Trạm hiện lên vẻ sắc lạnh, giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính, “Mọi người mang về chịu thẩm vấn, dọn sạch hiện trường, để cảnh sát định tội theo luật.”

Chỉ nói xong câu này, anh xoay người liền đi ra ngoài thôn, nếp uốn phập phồng trên quân trang sáng sáng tối tối ở dưới ánh lửa.

Binh lính kia sửng sốt, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy chuyện những thôn dân này bị gϊếŧ……” Chuyện sát thủ chuyên nghiệp xuất hiện này, nên báo cáo như thế nào?Đi đến cửa thôn, Tần Trạm mới dừng lại bước chân, bóng dáng cao lớn dung hợp ở trong đêm đen, giống như con người của anh, giọng nói cứng rắn vững vàng truyền tới, “Đám thôn dân này là nhân lúc hỗn loạn phản kháng bị quân đội tiêu diệt.”

Binh lính kia ngẩn ra, tiếp theo lại nhanh chóng cúi đầu, trả lời thật to, “Vâng.”

Tuy rằng Tần Trạm đến căn cứ thành phố Vân không lâu, nhưng lại rất được lòng người, là một người nói một không hai, không thích người khác phản bác. Hôm nay Tần Trạm nói ra phương pháp xử lý này, đó là muốn che giấu đi chuyện sát thủ, dù nguyên do như thế nào, anh đều chỉ có thể lựa chọn phục tùng.

Quân ủng cứng rắn lạnh lẽo đạp lên trên mặt đất, nghiền áp qua đá phát ra tiếng vang kẽo kẹt, Tần Trạm tiện tay lấy ra từ trong túi một cái bật lửa, đốt một điếu thuốc lá, ở trong bóng đêm bay lên một luồng khói nhẹ.

Mùi thuốc lá xua tan mùi máu tươi, anh phun ra sương trắng trong l*иg ngực, vẻ mặt đen tối không rõ.

Sát thủ kia thân phận bí ẩn, hành sự cẩn thận, hiện trường nhìn như tàn sát tùy ý làm bậy, trên thực tế lại không lưu lại một chút manh mối nào, dưới tình thế không rõ tình huống không nên bại lộ quá sớm rút dây động rừng.