Chương 3: Xuất hiện dị năng (1)

Tống Diệp đi ra toilet, thuận tay cuốn một quyển sách cắm ở vị trí tay cầm cửa, bình tĩnh xoay người, tiện tay ném xuống gáo gỗ trong tay. Đây là đồ múc nước có sẵn trong toilet không nghĩ tới sử dụng còn rất thuận tay, chỉ là vận động trong chốc lát như vậy, cô cảm giác cánh tay nhức mỏi, cảm khái sau khi trở về phải tăng cường rèn luyện mới được, sức lực và thân thủ như vậy, chênh lệch với kiếp trước quá nhiều.

Tuy rằng không muốn tiếp tục làm con rối sát thủ gϊếŧ người, nhưng Tống Diệp biết rõ thói đời này hắc ám, chỉ có dựa vào chính mình mới là biện pháp tốt nhất.

Nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ, trên mặt vốn lạnh băng của Tống Diệp không nhịn được lộ ra một nụ cười.

Nếu để cô lại nắm giữ vận mệnh lần nữa, lần này, cô sẽ tuyệt đối không thỏa hiệp.

Giáo huấn xong ba người Đường Mỹ Linh, Tống Diệp cũng không có trở lại đội ngủ lớp 9/5, thứ nhất muốn cho Đường Mỹ Linh lại ở toilet hưởng thụ một thời gian, thứ hai là cô phát hiện chính mình đã bị theo dõi.

Từ khi tiếp nhận sống lại hoang đường này, Tống Diệp liền chú ý tới đến một đôi mắt từ chỗ tối, đời trước chính mình xuống xe lửa bị bắt đi, nghĩ đến cũng là bị để mắt tới từ lúc rơi lại một mình ở trên xe lửa.

Cô nghĩ nghĩ, lập tức làm quyết định, xoay người đi tới khoang xe ở giữa, nơi đó đang ngồi ba người, bọn họ đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nghe được tiếng bước chân, thoáng chốc ăn ý ngừng nói nhìn sang.

“Mấy chú, có thể để cháu ngồi một lát không?” Tống Diệp cúi đầu, tóc mái hơi dài gần như che khuất cả khuôn mặt gầy yếu, giọng nói ôn nhu tinh tế, thật giống như là động vật nhỏ bị kinh hách.



Gã đàn ông ở gần chỗ đường đi giương mắt đánh giá cô gái nhỏ trước mắt, trên mặt đột nhiên lộ ra tươi cười thân thiết, “Ngồi đi, em vẫn là một học sinh đi?”

“Dạ, cảm ơn.” Tống Diệp thấp giọng đáp lời, ôm cặp sách ngồi ở vị trí trống duy nhất trước mặt bốn người.

Ba người đang ngồi làm bộ tùy ý nhìn phong cảnh, trên thực tế đều đang như có như không đánh giá Tống Diệp, cuối cùng ánh mắt gã trung niên đối diện hiện lên vẻ tính kế, “Em gái nhỏ, anh thấy sắc mặt em không được tốt, muốn uống nước hay không, vừa lúc anh cũng phải đi rót nước.” Nói xong, gã ta quơ quơ cái ly nhựa trong tay.

Tống Diệp cúi đầu, nhút nhát sợ sệt giống như do dự thật lâu mới gật đầu, “Vậy, cảm ơn chú.”

“Không cần không cần, ra bên ngoài, giúp đỡ nhau là nên làm, vậy phiền toái em nhìn đồ giúp anh trước, anh đi rồi sẽ trở lại rất nhanh.” Nói xong, gã ta cười tránh ra, còn đặc biệt hào phóng giao túi màu đen trên bàn cho Tống Diệp bảo quản.

Đây nếu đổi thành đứa bé khác, trải qua mọi người bài xích, dưới tình huống vừa lạnh vừa đói, có thể gặp người tốt bụng trợ giúp, đã sớm cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng ngồi ở trước mặt bọn họ chính là Tống Diệp, mười lăm năm trước cô chính là bị gã đàn ông này lừa bán, chịu đánh đập tàn nhẫn ở vùng núi hai năm, hóa thành tro cô cũng nhớ rõ người này.

Nhìn túi màu đen trước mặt dùng để lừa gạt tín nhiệm của Tống Diệp, ánh mắt cô chợt lóe, tương kế tựu kế, ôm chặt ở trước người, trên mặt làm bộ trông giữ, trên thực tế đôi tay đã sớm âm thầm vuốt ve phán đoán đồ trong đó.

Kiếp trước cô tiếp nhận rất nhiều huấn luyện tinh vi lại tàn khốc, một đôi tay đã sớm vô cùng linh hoạt mẫn cảm, cách một lớp vải bố mỏng manh do thám đồ này, quả thực là dễ dàng.