Chương 2: Chật vật sống lại (2)

"Này, Tống Diệp, mày điếc sao, tao kêu mày ngồi xổm xuống, đừng cản trở mắt tụi tao, mày không nghe thấy sao?" Thấy Tống Diệp đứng thẳng tắp bất động ở đằng kia, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mỹ Linh tối sầm, giọng nói bén nhọn như là muốn xuyên thấu thùng xe.

Hành khách xung quanh không có tâm tư để ý tới đám trẻ con hồ nháo này, đều tự bảy nghiêng tám xoay xếp ngủ cùng một chỗ, ngẫu nhiên có mấy người mở mắt, cũng đều chỉ là đang xem náo nhiệt.

Tống Diệp phục hồi tinh thần lại, con ngươi lạnh như băng dừng hình ảnh ở trên mặt ba người đối diện. Nếu cô nhớ không lầm , du lịch tốt nghiệp lớp chín lần này, ba người Đường Mỹ Linh là sớm có dự mưu muốn cô, toàn bộ hành trình không phải đánh chính là mắng cô, lên xe lại trực tiếp đuổi cô đến đuôi xe ngồi, làm cho cô nhận hết cười nhạo của người khác. Thế cho nên sau đó xuống xe cô đã muộn, tách khỏi đội ngũ, bị bọn buôn người bắt đi, hoàn toàn biến mất ở trong trường học.

Nghĩ đến những đứa bé chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi này, bởi vì chút tâm tư làm hại chính mình sống đầu đường xó chợ mười lăm năm, trong lòng Tống Diệp lạnh lẽo, ánh sáng trong mắt cũng càng lạnh như băng hơn.

Đường Mỹ Linh bị nhìn chằm chằm đến trong lòng giật mình, không khỏi có chút sợ hãi, nhưng tính kiêu ngạo ương ngạnh đối đãi với Tống Diệp đã ăn sâu bén rể, làm cho cô ta cố tự trấn định, ngước lỗ mũi tiếp tục kêu gào, "Thu hồi cái loại ánh mắt ghê tởm này của mày, Tống Diệp, nếu mày không ngoan ngoãn nghe theo, về trường học sẽ để mày chịu đủ." Cách thi giữa kỳ còn có một học kỳ, cô có thể cam đoan làm cho Tống Diệp chết vài lần.

Nếu đổi lại là Tống Diệp mười lăm năm trước, phỏng chừng đã sớm sợ tới mức bắp chân phát run, không hề cốt khí ngoan ngoãn làm theo. Đáng tiếc là, nay đứng ở trước mặt bọn họ là Tống Diệp làm sát thủ mười lăm năm, gϊếŧ người không chớp mắt , một chút đe dọa đó quả thực là bé nhỏ không đáng kể.

Bọn họ muốn chơi, vậy cô chơi với bọn họ là được rồi.



Ánh mắt chợt lóe, Tống Diệp xoay người một cái, trốn vào toilet bên cạnh, nhìn như là đang sợ hãi chạy trốn.

Ba người đối diện sửng sốt, lập tức cười khanh khách, khóe miệng Đường Mỹ Linh kéo cao nhất, nghênh ngang đi tới, "Còn dám trốn, hôm nay tao sẽ để mày kiến thức một chút, cái gì gọi là kêu trời không được gọi đất không xong, đi, đi bắt cô ta ra."

Học sinh tuổi này đều ảo tưởng chính mình là đại ca, ức hϊếp người nhỏ yếu giống như Tống Diệp có thể thỏa mãn tâm hư vinh thật lớn, Đường Mỹ Linh cảm thấy tự tin của mình tăng vọt.

Nhưng giây tiếp theo, đứng ở cửa toilet, trong nháy mắt xe lửa xình xịch vọt vào đường hầm, trước mắt một mảnh tối đen, cô ta vươn tay bắt lấy cửa nhưng lại là nhào không, vừa sửng sốt, trong tối đen lại đột nhiên bị một lực kéo vào, không chỉ là cô ta, ngay cả Chu San và Trịnh Phượng đều bị kéo vào toilet.

Ở khi ba người còn chưa phản ứng kịp, bốp bốp, không biết là cái gì đang liều mạng đập lên đầu bọn họ, bọn họ đau đến kêu cha gọi mẹ, "A, đau quá, cái gì vậy, dừng lại, á..."

Đáng tiếc, dù bọn họ kêu rách cổ họng, tiếng vọng ầm vang trong đường hầm vẫn là lấn át trận ồn ào này, đỉnh đầu bị đập đến đầy sao, ba người trong toilet nhỏ hẹp đau đến xô đẩy lẫn nhau, không phải dẫm chân nhau, chính là đυ.ng đầu đối phương, mà lúc sắp xuyên ra đường hầm, ba người rốt cục không phụ sự mong đợi của mọi người bị đập đến hôn mê bất tỉnh.