Triệu Chân đứng ở trước cửa, nhìn thiếu nữ tùy tiện mang theo ba trăm ngàn tiền mặt trên đường cái, nhìn lại phỉ thúy trong tay, luôn cảm thấy bóng đêm quỷ mị, hết thảy đều tới có chút không quá chân thật.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, đèn rực rỡ mới lên, mùa đông phương bắc ở ban đêm càng thêm lạnh băng.
Đi đến một chỗ ngoặt, Tống Diệp thuận tay ném ba trăm ngàn tiền mặt vào không gian, sờ sờ cái bụng xẹp lép, quyết định đi ăn no trước, khao một chút thân thể nhỏ chịu đủ tàn phá này.
Vẫn còn nhớ rõ đời trước vào tổ chức tiếp thu kiểm tra, cô mới biết được chính mình bỏ lỡ kỳ phát dục tốt nhất, dẫn tới chiều cao dừng lại ở 1 mét 65, lại tới lần nữa, cô không muốn kém người khác một bậc.
Ông trời cho cô sinh mệnh lần thứ hai, vậy cô liền phải ăn được, uống được, lăn lộn tốt!
Cuối cùng, cô bị mùi hương quán ăn khuya bên sông hấp dẫn đi qua, bởi vì mới vừa cử hành một buổi tiệc bắt cá trên mặt băng, có rất nhiều hải sản trên cửa hàng.
Tống Diệp một thân áo bông cũ nát màu xám vừa đứng ở cửa, chân mày bà chủ liền nhíu đến có thể kẹp chết ruồi bọ, bởi vì đúng là giờ ăn cơm cao điểm, trong tiệm kín người hết chỗ, bà không chút nghĩ ngợi phất tay đuổi người, “Đi đi đi, không có tiền đừng đứng ở cửa tiệm gây trở ngại tao buôn bán, không có cơm thừa canh cặn cho mày đâu.”
Lời này là không hề khách khí, âm lượng cũng là không hề giảm, khách tới gần cửa đưa mắt nhìn lại đây, tươi cười ở khóe miệng rất là trào phúng.
Tống Diệp cúi đầu nhìn bộ quần áo của mình, ừ…… xác thật có chút không xong, nhưng cô cũng không duỗi tay xin cơm, bà chủ này không khỏi quá xu lợi.
“Tôm tươi xào, mực teppan, cá lư hấp, bún cua……” Cô giương mắt quét thực đơn bên trên, giọng nói trong trẻo không cao không thấp, vẫn rất rõ ràng trong tiếng ầm ĩ.
Chỉ là không chờ cô đọc xong, bà chủ kia đã sắc mặt hung dữ, không kiên nhẫn kêu la với cô, “Ôi chao, nói chính là mày đó, phá rối cái gì, còn không mau……” cút sang một bên.
Lời này còn chưa có xong, một tờ tiền đầu ông lão nhẹ nhàng bay đến trong tay bà ta, con số một trăm thành công chặn miệng bà ta, mà đối phương lấy tiền ra quá nhanh, bà ta một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp.
“Lại thêm một canh nghêu dưa chua, trước đưa tiền, sau lên đồ ăn, còn có vấn đề gì.” Tống Diệp nói xong câu đó, trực tiếp liền ngồi xuống cái bàn không có ai trong góc.
Mấy bàn gần cửa bỗng nhiên yên tĩnh, ai cũng không nghĩ tới cô gái nghèo kiết hủ lậu này vừa ra tay chính là một tờ đầu ông lão.
Bà chủ qua một lúc mới tay run lên, nuốt nước miếng, cảm thấy ánh mắt thiếu nữ mới vừa rồi nhìn ở trên người bà, lạnh đến có chút dọa người.
Lúc một bàn tiệc lớn hải sản đầy đủ phân lượng đặt tới trước mặt, bà chủ còn thối lại 60 đồng, thái độ đổi đi khinh thường vừa rồi, nhiều thêm vài phần khách khí.
Tống Diệp túy ý nhét 60 đồng trở lại trong túi, ngược lại không để ý phương thức kinh doanh con buôn của quán ăn khuya này, lúc này nội tâm cô chỉ là đang cảm khái vật giá rẻ, đổi thành mười lăm năm sau, một bữa cơm giá cả vụt vụt là có thể tăng gấp mười lần.
Làm lơ ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc kinh ngạc xung quanh, Tống Diệp tay năm tay mười, đôi đũa càn quét ở trên bàn, cho dù tốc độ mau, lại vẫn luôn đâu vào đấy, thậm chí cho người ta một loại cảm giác ưu nhã.