Chương 122: Bia đỡ đạn (2)

Tống Diệp cũng không biết chính mình có phải phản xạ có điều kiện hay không, luôn cảm thấy mỗi một lần đối phương mở miệng, chính mình đều sẽ một trận da đầu tê dại, đã bị bắt được, cô cũng là cười không sao cả, “Là ánh mắt anh quá tốt.” Tuy nói đôi mắt đứa bé mười lăm tuổi sáng ngời thanh triệt, dễ dàng bị người bắt giữ một chút, nhưng Tống Diệp làm sát thủ, sao sẽ không hiểu được che giấu, là người đàn ông bên cạnh này quá mức nhạy bén, cũng hoặc là anh còn chưa buông cảnh giác với mình…… Nghĩ đến đây, cô lần đầu tiên muốn thở dài sau khi sống lại, cảm thấy tối nay sợ là chính mình không thể tự do.

Ngược lại là Tần Trạm sau khi đi ra từ khu nghỉ ngơi, vẫn luôn đi theo bên người Tống Diệp, tuy rằng trên mặt vẫn là cứng rắn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát giác khí lạnh xung quanh anh đã tan đi không ít, hiển nhiên là tâm tình không tồi.

Bình thường tiệc rượu đều không thể thiếu phân đoạn khiêu vũ, theo lý mà nói, sau khi Vương Ngọc Đường đọc diễn văn hẳn là âm nhạc vang lên, nhưng lúc này, Vương Ngọc Đường lại vẫn ở trên đài, mặt mày hồng hào ý cười tiếp tục nói, “Đêm nay khách quý tụ tập, mấy năm nay mua bán mao liêu của thành phố Thạch đều dựa vào chính phủ ủng hộ, đêm nay, Vương mỗ may mắn mời tới một vị khách quý, mời mọi người vỗ tay hoan nghênh thị trưởng thành phố Thạch của chúng ta - Từ Phương Thắng, Từ thị trưởng.”

Tiếng nói vang lên, ở trong lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, liền thấy cửa lại mở ra lần nữa, thị trưởng trung niên mặc tây trang màu xám chậm rãi đi vào, không ít người trong sân phát ra kinh hô, ngay sau đó chính là một trận tiếng vỗ tay che trời lấp đất.

Thị trưởng có thể tự mình đến tham gia tiệc rượu, là vượt ngoài dự kiến của mọi người, một đám lọc lõi trên thương trường đều gấp không chờ nổi móc ra danh thϊếp, chỉ chờ đợi lát nữa tiến lên bắt chuyện.Mà lúc này Tống Diệp cũng là vẻ mặt kinh ngạc, lại không phải kinh ngạc với Từ Phương Thắng đến, ánh mắt cô xuyên qua đám người, rơi xuống trên người thiếu niên phía sau Từ Phương Thắng, một thân tây trang màu trắng che khuất tác phong lưu manh dĩ vàng của thiếu niên, bộ dáng lãnh khốc non nớt hiện ra vài phần thâm trầm, đây còn không phải chính là thiếu niên cùng cô tới thành phố Thạch, Từ Tử Hàng sao.

Tống Diệp nhịn không được giơ tay xoa xoa thái dương, tuy rằng cô ít nhiều đoán được thân phận Từ Tử Hàng hiển quý, nhưng không ngờ gia đình đối phương sẽ liên quan đến giới chính trị, hơn nữa còn là thiếu gia của thị trưởng.



Tưởng tượng đến nhân viên cấp cao của bang Dạ cô là thiếu gia của thị trưởng, Tống Diệp liền không ngăn được đánh thẳng vào ót mình.

Cũng không trách cô thiếu cảnh giác, người bình thường đâu sẽ liên hệ một học sinh ở trường học nhỏ trong thâm sơn cùng cốc với con trai của thị trưởng một thành phố.

Giờ phút này Từ Phương Thắng đứng ở trên sân khấu hàn huyên với mọi người, nhân tiện còn dẫn con trai ra làm giới thiệu.

Từ Tử Hàng lại là bộ dáng ít nói, khốc khốc nói hai câu lời liền thối lui đến phía sau Từ Phương Thắng, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Tống Diệp ở trong này, nhưng nhìn một lúc, lại chỉ nhìn thấy Triệu Chân.

“Được rồi, không nói nhiều nữa, hy vọng đêm nay mọi người sẽ chơi vui vẻ.” Vương Ngọc Đường vì thu đuôi trường hợp, ý bảo dàn nhạc bên kia nổi nhạc lên, phân đoạn khiêu vũ đêm nay bắt đầu rồi.