Chương 12: Ý tưởng gây dựng sự nghiệp (1)

“Chú Triệu, làm sao vậy?” Tống Diệp ngồi ở cách đó không xa, giống như nghi hoặc hỏi.

Sau một lúc lâu, Triệu Chân mới mở to hai mắt, lộ ra tươi cười, khẩu khí kích động nói: “Xuất hiện màu xanh lục, xuất hiện màu xanh lục, hơn nữa thế nước không tồi.” Cũng mặc kệ Tống Diệp có thể nghe hiểu những thuật ngữ chuyên nghiệp đó không, Triệu Chân nói xong câu này, liền nhanh chóng dùng khăn dính nước, cẩn thận lau đi phần ngoài cắt ra, thẳng đến một viên phỉ thúy bày ở trước mắt, ánh sáng óng oánh dịch thấu kia quả thực xinh đẹp đến làm người không dời mắt được.

Cho dù Tống Diệp là người ngoài nghề, cũng nhìn ra được thứ quý trọng này.

Cô ngồi ở một bên không có mở miệng, thẳng đến Triệu Chân nghiên cứu xong, bình phục tâm tình, mới chủ động hỏi cô, “Tiểu Diệp à, thứ này, người nhà con có nói muốn bán bao nhiêu tiền không?”

Tống Diệp lắc đầu, “Ba mẹ không nói, chỉ nói cần một chút tiền sinh hoạt, cháu cũng không hiểu thứ này, vẫn là chú Triệu ra giá đi.” Lời này ít nhiều có chút giả heo ăn thịt hổ, cho dù Tống Diệp là người ngoài nghề cũng sẽ không ngu xuẩn đến để đối phương ra giá, hiện giờ cô làm như vậy, là đang thử đối phương.

Triệu Chân sửng sốt, cầm đồ vật, trên mặt lộ ra một nụ cười, “Phỉ thúy này là loại pha lê lão khanh, giá trị xa xỉ, chỉ là thể tích mở ra có hơi nhỏ, cửa hàng này của chú Triệu, lấy không ra nhiều tiền như vậy, tính cháu giá ba trăm ngàn, thế nào?” Nói lời này, Triệu Chân ít nhiều có chút chột dạ, bởi vì loại pha lê lão khanh màu xanh nhạt này, cho dù có hơi nhỏ cũng phải bảy tám trăm ngàn, nhưng trong tay ông lại không nhiều tiền như vậy.

Tống Diệp nhìn ánh mắt né tránh của ông liền biết đối phương chột dạ, chỉ là quan sát phẩm hạnh này, ngược lại vẫn là đáng khen, nghĩ đến chỗ này, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Triệu Chân, “Được, ba trăm ngàn, chỉ là, cháu còn muốn cổ phần cửa hàng châu báu.”



Bắt đầu từ lúc Tống Diệp vào cửa, ông vẫn luôn chỉ xem đối phương là một đứa bé trẻ người non dạ.

Mà khi một câu cuối cùng vang lên, trong lòng ông lập tức lộp bộp một tiếng, không nhịn được lại đánh giá đứa bé trước mặt lần nữa.

Rõ ràng vẫn là quần áo giản dị, tóc mái dày nặng đến không thấy rõ khuôn mặt , nhưng độ cung khóe môi cong lên kia như có như không, rõ ràng đang cười, lại cho người ta một loại cảm giác hết sức lạnh băng, hơi thở cả người cũng bị vẻ lạnh băng này hoàn toàn thay đổi.

“Cháu…… muốn làm gì?” Triệu Chân cau mày, cảnh giác lên tiếng. Nếu một giây trước phỉ thúy trong tay là bánh trái thơm, vậy một giây này liền thành khoai lang phỏng tay, bởi vì ông không xác định đây có phải đồ vật đối thủ lấy tới thiết kế hãm hại ông không.

Phỉ thúy kinh doanh nhỏ cũng là có thể có lợi, có đôi khi nội tình cạnh tranh cùng nghề càng là hắc ám đến đáng sợ.

Tống Diệp đối mặt ánh mắt xem kỹ bức người, lại vẫn một bộ dáng thản nhiên, chỉ là cánh tay khẽ nâng, trong giây lát lại nắm giữ phỉ thúy trở về trong tay mình, động tác cực nhanh, khiến Triệu Chân không nhịn được nghẹn họng nhìn trân trối, “Giá ba trăm ngàn, chú Triệu cũng biết là ít. Chú muốn một khối phỉ thúy giữ thể diện, cháu muốn khởi động phương pháp gây dựng sự nghiệp, cuộc giao dịch này, hợp tình hợp lý.”

Từ khi vào cửa cô đã chú ý tới tỉ lệ châu báu trang sức trong tiệm này không tốt, Triệu Chân nóng lòng mua phỉ thúy càng là chứng minh quẫn cảnh hiện giờ của ông.