Chương 115: Tống Diệp trêu chọc tới liệp ưng (1)

Ít đi một con khổng tước xòe đuôi bên người, Tần Trạm chợt cảm giác thanh tịnh, nhưng giữa sân tới tới lui lui nhiều phụ nữ như vậy, vẫn là không thể thiếu một hai người đi lên bắt chuyện, vừa há miệng chính là dò hỏi tình huống xe cộ nhà cửa, có phải kinh doanh làm ăn hay không, có phải danh môn vọng tộc hay không, một đôi mắt tràn ngập tính kế ngu xuẩn.

Từ nhỏ Tần Trạm đã không thích trường hợp này, uống cạn champagne trong miệng, ném một danh viện không nhớ rõ diện mạo ở một bên, lập tức đi tới sô pha khu nghỉ ngơi.

Góc Đông Nam sảnh tiệc rộng mở vây quanh một khu vực nghỉ ngơi hình nửa vòng tròn, trái cây bánh ngọt bên trong cái gì cần có cũng có, chỉ là ở loại trường hợp này, rất nhiều người đều vội vàng qua lại giao thiệp, bình thường khu nghỉ ngơi rất hiếm khi có người ở.

Tần Trạm vốn định tìm kiếm chút thanh tịnh, lại không nghĩ rằng bên trong có người, hơn nữa, còn không phải người bình thường.

Trên sô pha bọc da màu đen, người phụ nữ mặc váy dài lệch vai màu đen, làn da trắng nõn, xương quai xanh gầy ốm đơn bạc lộ ở dưới ánh đèn, phác họa ra độ cung gợi cảm, hai chân thon dài mảnh mai như ẩn như hiện dưới váy, ẩn ẩn nhiễm ra ánh sáng nhẵn mịn, mà gương mặt kia cũng là cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, một đầu tóc dài đến eo nổi bật ngũ quan lập thể thâm thúy của cô, chợt vừa thấy, tất cả mọi người sẽ bị vẻ đẹp của cô mê hoặc, sẽ không có người nhận ra tuổi tác non nớt dướt khuôn mặt trang điểm yêu dã này, nhưng loại ngụy trang này lại không trốn thoát quan sát của một người làm quân nhân như Tần Trạm.

Huống chi, ở trong nháy mắt Tần Trạm tiến vào, cameras loại nhỏ người phụ nữ giấu ở dưới làn váy còn chưa giấu kín.

Anh ngồi xuống, người phụ nữ lập tức vén làn váy lên, đứng dậy muốn đi, hiển nhiên là có tật giật mình, khứu giác nhạy bén của quân nhân làm anh nổi lên hứng thú, “Cô là phóng viên?”

Tiếng nói trầm thấp thành công làm người phụ nữ dừng bước, quay đầu lại giống như do dự nhìn nhìn Tần Trạm, cô mới gật đầu, “Ừ, tôi là trà trộn vào, chỉ nuốn chụp chút ảnh trở về.”



“Không cần phải gấp gáp giải thích.” Tần Trạm ngồi dựa trên sô pha, một đôi mắt giống như là liệp ưng khóa định mục tiêu, anh giơ tay chỉ chỉ vị trí vừa rồi, “Ngồi.”

Thân là uy áp của người trên cao, cực ít có người dám kháng cự, Tống Diệp ở trong lòng hung hăng nhíu mày, lại không thể không ngồi xuống.

Không sai, người phụ nữ trang điểm đến như là yêu tinh này, chính là Tống Diệp.

Đêm nay cô đặc biệt vào tiệc sớm, chính là vì tránh đi tất cả tầm mắt, dùng cameras chụp ảnh mấy ông trùm thương nghiệp này, trở về chỉnh sửa tư liệu, để biết người biết ta, nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới, né tránh được con hồ ly Vương Ngọc Đường kia, lại dẫn mãnh thú lớn hơn tới đây.

Tần Trạm.

Vị thiếu tá tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, cô từng gặp mặt một lần trên xe lửa thành phố Vân, xuất phát từ trực giác đầu tiên của sát thủ, nếu như không phải cần thiết, cô không muốn có nhiều tiếp xúc với người đàn ông này, cho nên vừa rồi ngay lúc bị gặp được kia, phản ứng đầu tiên của cô đó là thoát đi.

May mà Tần Trạm không có nhận ra cô, chỉ xem cô là một phóng viên đánh bậy đánh bạ, vì không rút dây động rừng, cô chỉ có thể tùy cơ ứng biến.