“Liên Trường bắt đầu kiểm lại nhân số, đưa người bị thương đi trị liệu, không có người bị thương, buổi sáng ngày mai nộp lên báo cáo, chuẩn bị rút lui.” Tần Trạm nhìn lướt qua đội viên đang thở dốc trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng cứng rắn không mang theo cảm xúc, mọi người nghe được anh mở miệng, thân thể đều không tự giác căng thẳng.
Liên trường bò dậy từ trên mặt đất, hai chân khép lại hành quân lễ, “Vâng, thiếu tá.”
Theo thân ảnh cao lớn kiêu ngạo của Tần Trạm biến mất tại chỗ, liên trưởng của căn cứ quân sự lệ thuộc thành phố Vân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tần Trạm bị điều phái đến thành phố Vân điều tra vụ rò rỉ súng ở nước ngoài gần hai tháng, vẫn luôn là không nóng không lạnh, mọi người còn tưởng rằng anh là phía trên đưa tới lấy tiếng, nhưng đêm nay anh kéo động toàn bộ đại độ xuất kích, lại là tận diệt hai bên giao dịch ở cảng, nhân tiện cất giữ lại toàn bộ container súng ống đạn dược, vụ án lớn kéo hơn nửa năm không điều tra ra một chút manh mối cứ như vậy rơi xuống màn che, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Mà đêm nay trận đối chiến ở bên cạnh bến tàu, càng là làm mọi người kinh ngạc rớt cằm.
Ai cũng không nghĩ tới, Tần Trạm năm ấy chỉ có 25 tuổi lại có kỹ thuật bắn súng trúng trăm phần trăm, hơn nữa thân thủ lấy một chọi mười, trường hợp từ lúc bắt đầu đã chiếm hết ưu thế ở dưới chỉ huy của anh, tuy nhân mã đối phương khoảng gấp đối bên ta, cuối cùng cũng là bị diệt toàn quân.
Lần này vũ khí và nhân số thu được, đủ để cho tất cả mọi người trong căn cứ nhận được một tấm huân chương, mà Tần Trạm, chỉ sợ lần sau gặp lại, liền phải đổi xưng hô.
Gió lạnh vừa thổi qua đầu, liên trưởng đứng ở tại chỗ mới phát hiện phía sau lưng chính mình lại toát một thân mồ hôi lạnh, vừa muốn đi đếm rõ nhân số, liền nhớ tới trước khi hành động nhận được một cuộc điện thoại, anh vội vã chạy nhanh vào phòng, tiến hành hội báo với Tần Trạm, “Thiếu tá, 8 giờ 20 phút đêm nay, tôi nhận được điện thoại tìm ngài, đối phương lưu lại một tin miệng, nói là hy vọng ngài ba ngày sau có thể tới thành phố Thạch tham gia một bữa tiệc rượu, đây là địa chỉ.”“Ừ, đã biết.” Tần Trạm cởi ra áo trên, thay sơ mi trắng sạch sẽ, nút cổ áo cài đến viên trên thứ nhất, thoạt nhìn nghiêm cẩn và trang trọng.
Anh ngồi vào bên cạnh bàn lật xem văn kiện, thuận tay kẹp tờ giấy ở trong tay, nhớ kỹ tên khách sạn thương vụ bên trên.
Nguyên nhân vừa lúc là hai ngày trước chính mình trò chuyện với bạn, lộ ra tin tức sắp rút lui, cho nên đối phương mời chính mình tham gia tiệc rượu, trùng hợp địa chỉ này còn tại một điểm đóng quân, Tần Trạm cảm thấy không tiện cự tuyệt.
Hai ngày sau, Tống Diệp mang theo Từ Tử Hàng đi thành phố Thạch, ngồi vẫn là xe của Triệu Chân.
Lúc đầu, Từ Tử Hàng nhìn thấy Triệu Chân, còn cực kỳ khách khí hô một câu, “Chào bác trai.” Rồi sau đó ở trong biểu tình xấu hổ đến tột đỉnh của Triệu Chân, anh mới biết được người trước mắt cũng không phải người cha trẻ tuổi của Tống Diệp, thậm chí còn không có quan hệ huyết thống.
“Vậy chú Triệu và Tống Diệp, là quen biết như thế nào?” Từ Tử Hàng nghi hoặc mở miệng, với tính tình lãnh đạm của Tống Diệp, muốn nói là bạn vong niên cũng khả năng không lớn.
Mà một giây sau, Triệu Chân lại là cười ha ha nói: “Chuyện này nói đến cũng là duyên phận, hiện tại chú xem như thuộc hạ của Tống Diệp, làm công cho con bé.”