“Hiệu trưởng là cố kỵ gia thế nhà họ Vương, muốn tìm người khiển trách cô ta một chút không?”
Anh nói vân đạm phong khinh, không hề cảm thấy không ổn vì chính mình khi dễ nữ sinh, ngược lại là Tống Diệp nằm trên mặt đất mở mắt ra, rất là quỷ dị nhìn anh ta, nghĩ thầm nếu Vương Hàm biết bạch mã vương tử chính mình thích muốn ở trong tối chỉnh cô ta, không biết trái tim có thể vỡ thành mảnh vụn hay không?
Chỉ là, “Chuyện này không cần anh ra tay, anh đi thả ra tin tức, trả lại cho cô ta nước bẩn cô ta muốn dội lên người tôi là được.” Tống Diệp gối hai tay ra sau đầu, nhìn trời xanh mây trắng, thư thái tiếp tục nhắm mắt lại chợp mắt.
Trong lòng Từ Tử Hàng vừa chuyển, nhất thời đã hiểu rõ dự tính của cô, khóe miệng không nhịn được gợi lên độ cung, không chút khách khí nói: “Thật âm hiểm.”
Vì thế, ở bên trong Tam Trung thật vất vả bình tĩnh trở lại, một lời đồn nhanh chóng truyền ra, mọi người đều nghe nói hoa khôi Tam Trung - Vương Hàm là một người trong ngoài không đồng nhất, ra vào khách sạn thuê phòng, bị người bao dưỡng, còn bắn lén tên ở sau lưng đả thương người, rất nhiều sự tích bị người truyền đến sinh động như thật, chờ đến lúc đương sự phát hiện, đã là hết đường chối cãi.
Rầm một tiếng tiếng nước chảy, ngày này, lần đầu tiên Vương Hàm bị khóa trái ở trong toilet, một thùng nước lạnh bị đổ lên đầu, cả người chật vật ở bên trong lớn tiếng khóc kêu, “Đám tiện nhân, trước kia tao mời tụi mày ân uống, kết quả tụi mày lại đối đãi với tao như vậy! Thả tao ra ngoài! Mau thả tao ra ngoài!”
Nghe tiếng mắng trong toilet, các nữ sinh hành hung bên ngoài toilet lại là bĩu môi, khinh thường nói: “Nếu biết mày dùng cái loại tiền dơ đó mời tụi tao, tụi tao mới sẽ không muốn đâu, phi, đồ đàn bà thúi không biết xấu hổ.”
Kẻ hành hung ngày xưa biến thành người bị ngược hôm nay, đủ loại hành vi tội ác cuối cùng đều báo ứng lại trên người mình, đây gọi là phong thuỷ luân chuyển.Trước kia Vương Hàm mặt ngoài ngoan ngoãn, sau lưng tiêu tiền lung lạc lòng người, khi dễ nữ sinh nhìn không thuận mắt, nhốt trong toilet, ném rác rưởi, giội nước lã, những hành vi tội ác này từng chỉnh đến nữ sinh khổ không nói nổi. Nhưng cô ta lại làm sao cũng không nghĩ tới, cuối cùng có một ngày chính mình cũng sẽ gieo gió gặt bão.
Nữ sinh nguyện ý đi theo bên người cô ta lúc trước trên thực tế đã sớm không quen nhìn Vương Hàm kiêu ngạo ương ngạnh, hiện giờ cô ta lời đồn quấn thân, bọn họ mượn danh tránh hiềm nghi nhân cơ hội hung hăng chỉnh cô ta một phen.
Suốt nửa tháng, mỗi ngày Tống Diệp đều có thể thấy Vương Hàm cả người chật vật tới đi học, sau đó lại khóc chạy về nhà, cuối cùng một tờ giấy chuyển trường trên mục thông báo, làm thân ảnh Vương Hàm hoàn toàn biến mất ở sân trường, đoàn người Từ Tử Hàng nhận được tin tức thầm nói đắc tội ai cũng đừng đắc tội Tống Diệp, chiêu số gϊếŧ người vô hình quá độc ác.
Mà nửa tháng này, lực lượng cảnh sát rút khỏi Phố Tây, bang Dạ một lần là bắt được địa bàn, không cần tốn nhiều sức đã thu toàn bộ thành phố Vân vào trong túi. Tống Diệp càng là tự mình đi chợ ngầm dẫm tuyến, lấy danh nghĩa bang Dạ ký kết hiệp nghị lần nữa với con đường ngầm, hoàn toàn ổn định thế lực hắc ám của thành phố Vân.
Các thiếu niên đi theo phía sau cô thấy hết thảy, kinh hãi với phong cách làm việc sấm rền gió cuốn của Tống Diệp, cũng chân chính ý thức được Tống Diệp muốn phát triển bang Dạ lớn mạnh cũng không phải nói suông.