Cơ Chiêu thở dài, nhìn ánh mắt Ngô Tiểu Tráng: "Ta không biết nên giải thích với ngươi thế nào. Giải thích rồi lại giải thích, ngươi cũng nghe không hiểu, ta thích ngươi, ta rất thích ngươi, ta thích nhất là ngươi, người khác đều không quan trọng, như vậy, ngươi hiểu không?"
****
Không biết Minh công tử đi lúc nào.
Ngô Tiểu Tráng ngốc lăng nhìn Cơ Chiêu dùng khăn tay thấm ướt nước trà, lại từ từ mở bàn tay mình ra, nhẹ nhàng lau.
"Ăn cái gì trước cũng không xem có nóng hay không, lớn như vậy lại như tiểu hài tử."
Ngô Tiểu Tráng nhìn Cơ Chiêu cúi mặt xuống, nghĩ người trước mắt này, đại khái cả đời đều rất ít khi giống như bây giờ bị nhìn từ trên xuống. Người này dễ nhìn như vậy, lại nguyện ý cúi đầu lau tay cho mình.
*huhu ngọt quá, nhưng không hiểu lắm sự liên quan giữa dễ nhìn và cúi đầu:))
Ngô Tiểu Tráng thấy có chút nóng, theo bản năng lại muốn dùng ngón tay gãi gãi mặt.
"Động cái gì?" Cơ Chiêu cầm tay Ngô Tiểu Tráng chặt hơn chút nữa. Y ngẩng đầu, đè thấp giọng nói, dường như dỗ trẻ con: "Vẫn không vui sao?"
Ngô Tiểu Tráng ngẩng ra một hồi, không biết nói gì.
Cơ Chiêu nói: "Hay là ngươi căn bản không hiểu, ta vừa rồi nói gì?"
Ngô Tiểu Tráng cảm giác bị xem thường, vừa định trả lời, liền nghe Cơ Chiêu nói: "Ta thích ngươi, Ngô Tiểu Tráng."
Ngô Tiểu Tráng ngẩn ngơ.
Cơ Chiêu nhướng nhướng mày, nghi ngờ nói: "Ngươi không phải là bởi vì chuyện này mà không vui sao?"
Ngô Tiểu Tráng lúng ta lúng túng gật đầu.
Cơ Chiêu thở dài, nhìn ánh mắt Ngô Tiểu Tráng: "Ta không biết nên giải thích với ngươi thế nào. Giải thích rồi lại giải thích, ngươi cũng nghe không hiểu, ta thích ngươi, ta rất thích ngươi, ta thích nhất là ngươi, người khác đều không quan trọng, như vậy, ngươi hiểu không?"
Ngô Tiểu Tráng đương nhiên nghe hiểu được. Lỗ tai hắn đều đỏ, đỉnh đầu đầy hơi nước.
Cơ Chiêu tiếp tục vì Ngô Tiểu Tráng đang mặt đỏ tới mang tai góp thêm một viên gạch: "Ta nếu là không thích, làm gì tối hôm qua ta cởϊ qυầи áo ngươi? Làm gì đặt ngươi dưới thân, đem chân ngươi vác lên vai, đối với ngươi làm chuyện đó? Làm gì đem ngươi chơi đùa thiếu chút nữa bất tỉnh? Làm gì..."
"Đừng, đừng nói nữa!" Ngô Tiểu Tráng bị hắn nói xong tiểu cúc hoa vô ý rụt lại, cảm thấy có điểm đau.
Hắn rút tay lên, che mặt, thanh âm buồn buồn xuyên thấu qua bàn tay truyền tới: "Ta, ta đã biết. Ta cũng rất thích ngươi."
Như vậy là đủ rồi. Ngô Tiểu Tráng trong lòng vừa chua vừa ngọt, lại có chút ấm áp.
Hắn dừng một chút, lại vẫn là hết sức keo kiệt bổ sung: "... Ngươi về sau không cần cùng Minh công tử lui tới, được không? Ta không muốn lại nhìn thấy hắn."
Cơ Chiêu nghiêm mặt nói: "Được, ta để ngươi vĩnh viễn nhìn không thấy."
Ngô Tiểu Tráng buông tay đang che mặt, kinh hãi: "Cái gì vĩnh viễn nhìn không thấy? Ngươi muốn gϊếŧ hắn sao! Không đến mức đó!"
Cơ Chiêu "..."
*
Ngô Tiểu Tráng tay trái cầm một cái đèm l*иg, tay phải cầm một cái hoa đăng, lén lén lút lút trốn bên một sạp nhỏ ló đầu ra.
Cơ Chiêu một thân y phục hàng ngày, đứng ở trên cầu, đang chờ hắn lấy hoa đăng, cùng nhau thả.
Ngô Tiểu Tráng lúc mua cò kè mặc cả thật lâu, lúc trở lại, thấy Cơ Chiêu còn rất kiên nhẫn trên cầu chờ hắn.
Người đến người đi, Cơ Chiêu đứng một mình bên cầu, vẫn dễ làm người khác chú ý.
Triều đại dân phong mở ra, có không ít nữ tử thậm chí nam tử tiến đến, đều bị Cơ Chiêu vẻ mặt lãnh đạm cự tuyệt.
Ngô Tiểu Tráng si mê nghĩ, nhìn xa như vật Cơ Chiêu cũng rất đẹp a, dáng vẻ cự tuyệt người khác cũng rất đẹp.
Vì vậy dự định trốn ở bên cạnh nhìn lâu hơn.
Đoàn người qua lại rộn ràng, đèn của Ngô Tiểu Tráng bị đυ.ng phải, hắn cuối đầu kiểm tra.
Tới lúc ngẩn đầu, người bên cầu đã biến mất.
Ngô Tiểu Tráng trong lòng cả kinh: Đi đâu rồi?
Hắn có chút thất thố nhìn trái phải, nghĩ thầm, xong đời, y ngại chờ lâu nên đã đi sao? Hay là cho rằng mình lạc đường?
Ngô Tiểu Tráng có chút nổi giận.
Bỗng nhiên. Vai bị vỗ một cái.
Hắn "Ôi" một tiếng bị giật mình, như thỏ nhảy xa vài bước.
Đèn l*иg bị rớt trên mặt đất, lửa đều tắt.
Người trước mắt thế nhưng cười híp mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi ở đây lén lút làm gì? Hay là nổi lên ý xấu định trêu ta?
Ngô Tiểu Tráng ngơ ngác nhìn Cơ Chiêu trước mắt.
Buổi tối. Đèn đường rất sáng, người này trong mắt đều phát quang.
Ngô Tiểu Tráng lên án: "Đèn của ta đều bị ngươi làm hư"
Cơ Chiêu hảo tính tình nói: "Ta mua cho ngươi một cái nữa? Đi, trước tiên thả hoa đăng."
Ngô Tiểu Tráng đứng bên cầu, nhìn hoa đăng theo sông chậm rãi đi xa, quay đầu nhìn gò má Cơ Chiêu.
Đây là Lưu ca của hắn, Cơ Chiêu của hắn, tiểu vương gia của hắn, đại tướng quân của hắn.
Một mình hắn.
HOÀN.
Cuối cùng cũng thấy chữ hoàn *bắn pháo hoa*
Một ngày buồn chán tìm truyện đọc mà toàn chưa edit nên quyết định xông pha để mình và mọi người cùng có truyện đọc. Cứ sợ là nản quá bỏ giữa chừng nhưng cuối cùng đứa con đầu tiên cũng cũng hoàn rồi T.T
Nhắc lại là mình là truyện này hoàn thì mình lấp ngay hố mới "Làm Nũng" mong là vẫn tiếp tục nhận được sự ủng hộ từ các cậu.
Cảm ơn mọi người ủng hộ mình từ những cái comment, những cái vote đầu tiên đến giờ.