Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiêu Thân Cháy Sáng [BJYX]

Chương 71: 2 0 2 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gần một tuần sau vụ kia tôi mới dám thông báo cho mọi người đổi acc vì lỡ có mở được thì làm phiền cả nhà chạy qua chạy lại quá. Tưởng là không còn hi vọng, lại nôn đăng chap mới nên trót sướt mướt buồn khổ rồi. Nhưng mà... hôm nay được bộ phận Hỗ trợ của truyenhdt.com hồi âm nên tôi đã lấy lại mật khẩu. Yaaaa! Thật sự vui lắm! Tiện đây ai chưa đọc chương mới thì tôi đăng lại luôn nè. Mật khẩu, email đầy đủ rồi, từ giờ chắc chắn sẽ đóng đô ở đây. Vui vì mọi người luôn ở bên.

Ôi! Dài dòng quá! Nào chương mới, cả nhà iuuuuu!!!!

___________________________

Năm thứ bảy xa nhau

*******

Vương Nhất Bác chưa có người yêu!

Trên bước đường tạo dựng nên đế chế của riêng mình, Vương Nhất Bác chưa bao giờ thiếu đi sự kiên quyết. Các quyết định đưa ra đều nhanh chóng nhưng lại vô cùng chính xác, đến nỗi cả một bộ máy khổng lồ của tập đoàn, hàng ngàn hàng vạn con người đều khó có thể moi móc ra chút sai sót khiếm khuyết của Chủ tịch Vương.

Ví như việc Vương Nhất Bác triển khai xây dựng cao ốc trên những lô đất trung tâm hắn gom được hồi tâm dịch bệnh. Trên đó hiện tại xây nên các trung tâm thương mại ở mặt tiền và chân đế, tích hợp các chung cư cao cấp ở tầng trên. Đầu tiên có thể thu vốn bằng cách bán đứt các chung cư, sẽ thu ngay được một khoản lợi lớn. Và cuối cùng giữ lại các gian hàng ở trung tâm thương mại, chỉ để cho thuê, điều này sẽ giúp đem lại lợi nhuận cố định hàng tháng, hàng năm, lâu dài mãi mãi, hơn nữa bất động sản đó vĩnh viễn thuộc về tập đoàn còn có cơ hội tăng giá vào mai sau.

Thêm cả các khu đất nền lớn ở các vùng du lịch còn sơ khai và mới nổi, Vương Nhất Bác chỉ đạo đầu tư xây dựng các resort cao cấp, các bất động sản nghỉ dưỡng giá trị cực lớn, huy động vốn tự có của khách hàng. Người mua sẽ đóng tiền theo tiến độ xây nhà, tập đoàn Vương thị thực chất không hề bị đọng vốn hay phải vay vốn ngân hàng bởi vì "mỡ nó tự rán nó", tiền đóng theo hợp đồng của người đăng ký mua bất động sản đã được tính toán vừa đủ để xây nên chính căn nhà của họ.

Mô hình này rất mới, nhưng đương nhiên Vương thị cũng không phải là người đầu tiên khởi xướng, quan trọng là cách điều hành và triển khai của Vương Nhất Bác kìa. Vương thị thành công vô cùng rực rỡ với mô hình này vì sở hữu người đứng đầu cừ khôi và có tầm nhìn chiến lược. Bí quyết chính là tiến độ xây dựng, càng nhanh thì khoản lợi thu được càng lớn, tiền trả lãi ngân hàng cho dự án ban đầu là tối thiểu. Sau đó lấy được lòng tin của khách hàng, sẽ không có áp lực đội giá vốn nữa.

"Tiến độ" hai chữ đơn giản nhưng khi thực hiện lại không hề dễ chút nào, Vương Nhất Bác cứng rắn và kiên quyết thúc đẩy cấp dưới làm việc vô cùng năng suất. Như việc đã có những lúc gần 50% máy xúc và thợ thầu của khu vực đã được huy động chỉ để làm cho công trình của Vương thị và cả việc Chủ tịch Hội đồng quản trị họ Vương đã từng đích thân ăn dầm nằm dề cùng công nhân ở công trình, đến mức quên ăn quên ngủ, làm việc tới bạt mạng, quên hết bản thân, thử hỏi sao tiến độ không nhanh cho được. Cho nên kết quả tất yếu có thể hiểu được, chỉ bằng nửa thời gian so với mặt bằng chung là Vương thị đã có thể hoàn thành xong toàn bộ dự án.

Với những chiến lược vĩ mô, đúng là Vương Nhất Bác không có gì để chê, đã thu về biết bao nhiêu nguồn lợi cho công ty, cổ đông rất hài lòng, nhưng lại có những quyết định mọi người không thể hiểu được.

Ví như nửa cuối năm nay, Chủ tịch Vương đột nhiên muốn nhúng tay vào thị trường giải trí. Nghĩ là làm, hắn dùng quyền biểu quyết tuyệt đối của mình ở tập đoàn để đầu tư và thâu tóm công ty XXXX Entertaiment. Công ty thuộc top 10 của ngành công nghiệp giải trí tại Trung quốc đại lục, chuyên điều hành các dịch vụ kinh doanh giải trí toàn diện bao gồm phát triển nghệ sĩ, hãng thu âm, sản xuất âm nhạc, xuất bản âm nhạc, quản lý sự kiện và tổ chức các buổi hòa nhạc.

Vì là một ty chưa lên sàn chứng khoán nhưng lại được định giá rất lớn, công cuộc thâu tóm bí mật có phần khó khăn và cái giá phải trả cũng không hề nhỏ bé, thậm chí đã tốn tới một khoản tương đương 1/5 vốn điều lệ của Vương thị. Việc điều hành tập đoàn đã từng rất suôn sẻ của Chủ tịch Vương trong suốt hai năm qua rốt cuộc cũng diễn ra những điều tiếng và dị nghị, nhưng chẳng hiểu vì điều gì, Vương Nhất Bác lại hết mực cương quyết và cố chấp làm theo ý mình.

Hơn thế nữa còn bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức từ đằng sau cải tổ và nâng tầm công ty giải trí cho tốt và phát triển rực rỡ hơn trước. Sau khi nắm quyền, Vương Nhất Bác còn chủ trương mở rộng ra các mảng khác như sản xuất video, sản xuất phim truyền hình, phim điện ảnh, quan hệ công chúng và tiếp thị giải trí.

Và đương nhiên, với khối lượng công việc cực kì đồ sộ, bao quát toàn bộ ngành nghề như vậy, Vương Nhất Bác đã dành ra vô vàn tâm sức, gần như hắn chỉ ăn ngủ với công việc, không hề quan tâm bất cứ chuyện gì khác, càng không lo đến chuyện yêu đương bỏ bẵng đã lâu. Tình cảm như cất sâu vào trong một góc trái tim, không tiếp xúc với bất cứ đối tượng nào, kể cả nam và nữ, như một tâm hồn lạnh lẽo, cô độc, và ngăn cách với đời.

Vương Nhất Bác chỉ sống vì chấp niệm của chính mình mà thôi. Chấp niệm của hắn là gì? Từ lâu đã không thể gọi tên! Từ lâu đã không thể thổ lộ cho người khác biết! Một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, một mình ôm lấy nỗi sầu khổ!

Đối với tình yêu thương của ba mẹ, những người quan trọng nhất trong cuộc đời, những người vẫn luôn dõi theo và ủng hộ Vương Nhất Bác vô điều kiện từ sau biến cố năm nào, hắn đương nhiên hiểu được, cũng luôn quý trọng, vẫn hết mực trân trọng và kính yêu. Có điều, hết thảy day dứt kín đáo trong tâm tưởng, Vương Nhất Bác thực sự không thể nào để họ biết được, hắn không muốn ba mẹ Vương phải đau lòng và cứ mãi dằn vặt về chuyện xưa cũ.

Năm nay, Vương Nhất Bác sớm đã mời Thím Nuôi về lại, người thân thiết với cậu từ bé, cũng là người cậu chịu ơn không nhỏ trong một khoảng thời gian nào đó. Hồi ấy vì giận cá chém thớt mà ba mẹ Vương đã trót để thím rời đi, cuộc sống của bà cũng vì thế mà chật vật, nổi trôi. Chủ tịch Vương hối lỗi thật nhiều vì đã chậm trễ mãi mới nhớ tới Thím để trả ơn và chăm dưỡng.

Đối với người phụ nữ hiền hậu dành cho mình biết bao yêu chiều, quả thật Vương Nhất Bác liền trở về là một nam hài còn bé, vẫn có thể hiếm hoi chảy vội những giọt nước mắt.

Người phụ nữ đã đến tuổi xế chiều chỉ biết lặng lẽ đứng bên, vò nhẹ mái tóc của "cậu bé", bà không nói, cũng không nhắc, cảm nhận được nỗi nhớ thương ngập tràn của Vương Nhất Bác về chàng thiếu niên năm nào. Chàng thiếu niên gương mặt bừng sáng, rất có sức hút, chàng thiếu niên bà cũng chỉ mới gặp một lần đã chẳng thể quên, vậy thì đối với cậu bé non nớt của bà ngày ấy, đã vì tình yêu của mình mà có thể bỏ nhà ra đi, ngày ngày đều quấn quýt với nhau trong mấy tháng trời, liệu rằng có thể quên được không đây?

Bảy năm trôi qua, đúng là Thím Nuôi đã không còn được ở bên dõi theo từng đường đi nước bước của Vương Nhất Bác nữa, nhưng bà có bao giờ thôi không thăm dò và ngóng trông tin tức đâu, kể cả khi hắn ở bên kia bán cầu xa xôi xuất sắc học hành, hay khi đã trở về Bắc Kinh vững vàng chèo trống sản nghiệp to lớn.

Đến giờ đã về với vị trí như trước nay, để cậu bé ấy dựa dẫm chút nào đó vào vòng tay của mình, Thím Nuôi đương nhiên biết Vương Nhất Bác chưa hề bỏ xuống được. Tảng đá đè nặng đã lâu, có thể nào nhẹ bớt để "cậu bé" có thể dễ chịu hơn một chút không?

...

Đã có lúc hi vọng le lói... khi Venus nghe được lời bài hát do chính miệng người cũ hát ra, với một đôi mắt lấp lóa! Ai đó như đang diễn tả lại đúng khung cảnh xưa kia, khung cảnh hắn đã hằn sâu vào tâm khảm. Vương Nhất Bác thực sự có đến khán đài lộng lẫy năm nay! Còn ngồi hàng ghế ưu tiên, người ấy như cũ vẫn chẳng chút chú ý đến hắn, cũng phải thôi... anh còn đang bận rực rỡ trên sân khấu, ánh mắt chẳng thể dừng lại trên bất cứ ai.

Nhưng thật sự Venus chẳng thể thôi mộng tưởng hão huyền khi nghe đến những câu hát đầy nhu tình gợi nhớ.

Điều anh hoài niệm

Anh vẫn còn nỗi xúc động muốn được yêu em

Anh vẫn nhớ sinh nhật năm ấy và cũng nhớ khúc ca ấy

Vẫn nhớ bầu trời sao ấy bàn tay phải nắm thật chặt trong l*иg ngực ấm áp nhất

Quá yêu em vậy nên anh không hề khóc, chẳng hề nói

Niềm xúc động lan tỏa khiến Vương Nhất Bác chỉ muốn bước thẳng lên sân khấu sáng đèn ôm chặt người ấy vào lòng, đặt nhẹ lên trán anh một nụ hôn hết mực thâm tình! Nhưng vừa khéo đấy lại là câu cuối cùng của bài hát, đại minh tinh Tiêu Chiến nhanh chóng lùi sâu vào cánh gà.

Ngay sau đó, buỗi diễn kết thúc, cũng là kết thúc của tất cả! Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, hi vọng liền bị dập tắt!

....

Vương Nhất Bác ngồi trên tầng cao nhất tòa nhà của Tập đoàn mình sở hữu, bảng tên in đậm dòng chữ Chairman nổi rõ, trước mặt bàn lớn là những chồng nọ tập kia tài liệu khô khan, ghế giám đốc thuận lợi xoay một vòng, lưng ghế rộng lớn đến nỗi, người từ đằng sau nhìn tới sẽ chẳng thấy được chút nào tình trạng của hắn.

Venus tinh xảo, ngày thường thú vui duy nhất chính là hướng mắt ra bên ngoài lớp cửa kính mong manh mà ngắm cảnh. Cửa sổ sát sàn khiến không gian trước mắt rộng mở xa tít.

Bình minh sáng sớm... sẽ bảng lảng sương rơi!

Trưa đến sẽ mang đến chút tấp nập xô bồ!

Hoàng hôn sẽ le lói ánh mặt trời nhàn nhạt ảm đạm!

Đêm tối mọi ánh đèn rực sáng lung linh! Từng tòa cao tầng tụ thành một đám, tỏa sáng! Từng phương tiện đi lại không ngừng nghỉ như thoi đưa! Cảnh đẹp thật đấy, nhưng hối hả vô chừng!

Venus không thể tìm cho mình một bến bờ bình yên!

Vương Nhất Bác vẫn luôn nghĩ, "Nếu những thành tựu vẻ vang này có thể đem ra làm một điều kiện để trao đổi thì tốt, hắn nguyện đem tất cả đổi lấy khoảng thời gian cơ cực nhưng hạnh phúc ở Cửu Trại Câu. Hoặc giả, nếu bây giờ có người ấy ở bên, hắn sẽ nguyện chăm sóc bảo vệ bằng cả chân tình, cùng toàn bộ khả năng, tuyệt đối sẽ không để ai kia phải thiếu thốn như ngày xưa nữa. Hắn có tiền, rất nhiều tiền, hắn hoàn toàn có thể nuôi anh đến hết cuộc đời này, no đủ, phú quý! Như đã từng hứa!"

Chỉ là không được nữa rồi! Càng ngày càng xa! Chỉ có thể từ khoảng cách xa xôi trông tới. Dù là cùng một thành phố nhưng sao Vương Nhất Bác cảm thấy cách trở còn gian nan hơn nhiều khi cách xa cả nửa vòng trái đất...

Venus dịu dàng vuốt ve hai chiếc nhẫn xanh đỏ rẻ tiền đã bạc màu, xây xước... ngày ngày đều cọ đến nỗi chai mòn ấm nóng, như là trái tim hắn vậy... vẫn luôn sục sôi nhưng đã hằn đầy vết nứt, chẳng còn nguyên vẹn như ngày nào!

*******

Tiêu Chiến hò hẹn!

Dư âm của tiêu cực năm trước không kéo dài quá lâu. Cùng với dịch bệnh liền chấm dứt ở những ngày tháng đó. Năm nay, chẳng hề bị ảnh hưởng chút gì, ngược lại sự nghiệp của Tiêu Chiến thực sự vô cùng thuận lợi. Thuận lợi tới bất ngờ, khởi sắc đến sáng ngời.

Các hợp đồng quảng cáo ồ ạt đổ tới, bởi lẽ giữa tâm bão căng thẳng nhất, doanh số của các nhãn hàng Tiêu Chiến đại ngôn đều không giảm mà còn phát triển vượt trội, thì cớ gì mà mọi sự tốt đẹp hơn, anh lại không thể một lần nữa đông tranh tái khởi.

Dẫu sao Tiêu Chiến vẫn luôn là một đỉnh lưu, chỉ số truyền thông chưa khi nào giảm, lượng tiêu thụ cũng chưa nào bị tụt dốc. Chuyện nguồn thu được hồi phục và tăng cao này, bên phía công ty chủ quản của Tiêu Chiến vui mừng ra mặt, vì thế mà cũng đối xử với anh tốt hơn rất nhiều, sẽ quan tâm và nghe theo nguyện vọng của Tiêu Chiến, để anh đề xuất và quyết định. Cũng dễ hiểu thôi, con gà đẻ trứng vàng, thần tài nổi bật nhất công ty, à mà phải nói là nổi bật nhất thị trường giải trí Trung Quốc mới đúng, chỉ cần là một người làm chủ bình thường thôi đã hiểu rằng không thể lơ là!

Ấy vậy mà cuối cùng vẫn bị hớt tay trên! Tiêu Chiến vừa mới hết hạn hợp đồng, còn đang phân vân có ở lại hay không thì đã có bạt ngàn các công ty giải trí tìm đến giành người ngã giá. Trong đó có một công ty lâu năm có tiếng trong giới đã đưa ra cực kì nhiều các điều khoản có lợi cho đại minh tinh. Còn hứa sẽ coi anh là mũi nhọn, là con cưng của công ty mà đối đãi. Trước những nguồn lợi vô hạn và vượt trội so với những công ty chủ quản khác, Tiêu Chiến đặt bút ký!

Thời hạn là năm năm. Đến cuối năm 2026 là sẽ chấm dứt hợp đồng. Không có quá nhiều điều khoản bó buộc, Tiêu Chiến được hưởng rất nhiều tự do cùng quyền hạn, chỉ cần anh không một chân đạp hai thuyền, chỉ cần anh dốc sức tập trung làm việc.

Đãi ngộ ngay trước mắt, mới về tới không lâu, công ty đã tổ chức concert cá nhân đầu tiên cho Tiêu Chiến, đây rõ ràng là một sự kiện quan trọng trong sự nghiệp của anh. Đương nhiên đoàn đội và phòng làm việc mới đều chuẩn bị rất kỹ càng, Tiêu Chiến bỏ hết chân tâm mà cố gắng hoàn thành, cũng vì muốn tạo được hiệu quả trình diễn tốt nhất cho những người yêu quý anh bấy lâu.

Ngày concert diễn ra, biển người đông đúc náo nhiệt chen chân tới, hàng loạt các hoạt động tiếp ứng đã sớm được lên kế hoạch. Người hâm mộ bên dưới điên cuồng hơn bất cứ sân khấu nào mà Tiêu Chiến đã từng trình diễn.

Ngoài những ca khúc cũ và các thành viên của X Nine được đặc biệt mời đến giao lưu thì những bài hát khác trong concert đều được đo ni đóng giày sáng tác cho riêng Tiêu Chiến. Cũng có một hai bài tương đối sôi động, còn lại thì đều nội hàm và trầm buồn.

Tiêu Chiến bảo rằng: "Tôi thích hát khổ tình ca!"

Có lẽ sở thích của anh với khổ tình ca lớn đến nỗi, bài hát đóng màn cũng là một khổ tình ca tiêu chuẩn.

Điều Anh Hoài Niệm

Điểm đặc biệt là bài này lại không phải sáng tác dành cho anh, là của người khác, thậm chí cũng đã phát hành được mấy năm.

Quả là kỳ lạ!

Nhưng dù có kỳ lạ đến bao nhiêu thì vẫn không ngăn nổi được sự bùng nổ trên sân khấu! Tiêu Chiến thể hiện được nỗi niềm như giằng xé tim gan, thể hiện chân thật vô vàn khiến cho toàn bộ khán đài đều lặng thinh xúc động. Cuối cùng đã có những giọt nước mắt tuôn rơi.

Sau đó Tiêu Chiến nói thật nhiều lời cảm ơn rồi lùi vào cánh gà, chẳng hiểu sao anh muốn nhanh một chút rời đi, không để cho mọi người thấy được quá nhiều cảm xúc của chính mình. Có vẻ cũng không quá thất lễ, bởi quá trình giao lưu đã được thực hiện trước và trong suốt buỗi diễn rồi. Người hâm mộ đều rất mãn nguyện!

Hơn nữa Tiêu Chiến ngay sau đây cũng an bài một buổi phỏng vấn làm quà tặng bonus! Buổi phỏng vấn về năm năm xuất đạo của anh, thêm cả những câu hỏi thú vị về cuộc sống riêng tư không khi nào không có.

"Năm năm không ngừng nghỉ truyền tải năng lượng tích cực đến với mọi người, và tương lai cũng sẽ không thay đổi. "Giữ lấy sơ tâm, đầu không ngoảnh lại mà cùng nhau tiến về phía ánh sáng."

Hello. Mọi người dạo này vẫn khỏe chứ? Mỗi một bức thư mà các bạn gửi đến, tôi đều đọc cẩn thận hết rồi. Vì vậy tôi cũng gửi đến mọi người một lá thư hồi âm. Cảm ơn tất cả những ủng hộ, cổ vũ và đồng hành từ trước đến này của mọi người.

Nhìn thấy quan tâm và khích lệ của các bạn, nhìn thấy chặng đường chúng ta đã đi qua, luôn luôn ngập tràn hạnh phúc. Thật vui khi có thể trở thành một phần ký ức của các bạn trong khoảng thời gian này, sẽ còn rất nhiều những câu chuyện đang chờ đón chúng ta ở phía trước.

Mùa hạ này, gió nổi lên rồi lại lặng đi, tất cả trở lại an bình!

Chỉ còn lại lời thì thầm dưới tán cây đón gió!

"Lần sau gặp lại, tôi sẽ mạnh mẽ hơn."

Giữ vững nhiệt huyết, tiếp tục kiên trì. Có lẽ con đường phía trước sẽ không bằng phẳng, nhưng chắc chắn sẽ đầy ắp cơ hội mới. Tình yêu chân thành sẽ không vì thời gian mà phai nhạt. Bảo vệ lẫn nhau không phải chỉ là lời nói xuông trên chót lưỡi đầu môi.

Hãy để chúng ta cùng nhau trở nên tốt hơn, trở thành niềm tự hào của nhau. Không cần quá lo lắng cho tôi, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật chu đáo. Các bạn cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy nhé!

Đây sẽ là lời hứa hẹn mới của chúng ta.

(Trích bức thư Tiêu Chiến gửi người hâm mộ năm 2019 nhân dịp 3 năm xuất đạo, có thật ngoài đời, tôi sử dụng cho 5 năm trong truyện nhé!)

Bức thư Tiêu Chiến gửi đến tất cả những người đã cùng đồng hành với anh, hứa hẹn cho mọi người một tương lai sáng lạn, cùng nhau bước tiếp, cùng nhau trải qua thanh xuân tươi đẹp.

Thêm nữa, các fan bạn gái gì đó đều có thể yên tâm, bởi vì trong cuộc phỏng vấn sau concert kia, có một câu hỏi hẳn là ai yêu thích cuồng nhiệt Tiêu Chiến đều sẽ quan tâm đến câu trả lời.

Đứng trước lời mào đầu của phóng viên, "Bạn vẫn luôn nói yêu đương vào thì sẽ thất nghiệp, vậy tôi muốn nhảy cóc luôn đến một vấn đề vĩ đại hơn. Sự nghiệp của bạn đang nở rộ, Tiêu Chiến dự định khi nào thì sẽ kết hôn?"

"Tôi sẽ không thành gia quá sớm, xuất đạo so với đồng nghiệp vốn đã muộn nên muốn ở lại với mọi người lâu thêm, rất muốn cùng mọi người có thêm thật nhiều thời gian vui vẻ. Ừm... có lẽ là năm năm nữa mới kết hôn, đúng đúng, năm 35 tuổi tôi mới có dự định kết hôn."

Tiêu Chiến khéo léo trả lời, lại không mất đi sự chân thật, nói ra rất tự nhiên ý định của bản thân, còn tỏ được sự trân trọng đối với người hâm mộ. Thế nhưng niềm yêu quý trân trọng, Tiêu Chiến có thể trao cho toàn thể fan nói chung, nhưng tình yêu thì không thể. Bởi anh đã có mối bận tâm của riêng mình rồi. Cũng không phải là xảo quyệt hay dối gian. Anh cũng chỉ bảo là chưa vội kết hôn, chứ đâu có bảo là sẽ không yêu đương.

Bây giờ bắt đầu tình cảm với một đối tượng nào đó, ngọt ngào đến năm 35 tuổi không phải là được rồi sao, dù gì cũng đã lâu như thế chưa từng qua lại với ai, chưa từng có bạn gái, là đàn ông đích thực thì quả thật cũng sẽ bứt rứt không yên. Thật sự là vô cùng trống trải!

.

.

.

Tiêu Chiến gặp cô gái ấy vào một ngày trời nắng!

À không! Phải nói là Tiêu Chiến có buổi hẹn hò chính thức đầu tiên với cô gái ấy vào một ngày trời nắng mới phải!

Bởi thật ra thì cô gái may mắn đã lướt qua mắt đại minh tinh không biết bao nhiêu lần trong suốt những năm qua.

Cô gái là fan đời đầu, là trạm tỷ trung thành của Tiêu Chiến, là một trạm tỷ an tĩnh nhất mà anh từng biết tới.

Cơ duyên xảo hợp khiến cho hai người đến gần với nhau... cũng vì...

Không ngờ fan hâm mộ thật sự có thể bắt đầu một đoạn tình cảm với thần tượng mình vẫn từng ao ước, từng ôm mộng yêu đương.

Trạm Tỷ An Tĩnh là một thiếu nữ có nước da trắng sứ, mái tóc đen mượt ngắn chưa tới vai, ôm sát vào khuôn mặt thanh tú. Dáng người cao cao kiêu kì, đôi chân thon thả thẳng tắp.

Đôi chân đủ để sải những bước dài đến bên Tiêu Chiến, đuổi theo Tiêu Chiến trong suốt chặng đường vừa qua, người đã luôn hi sinh từ nơi xa tới để dõi theo và ủng hộ. Giờ khắc này Trạm Tỷ An Tĩnh được ở gần anh đến thế, còn chân chân thật thật lén lút cùng thần tượng hẹn hò, mọi sự chẳng khác gì trong mộng cả, chẳng uổng phí quãng thời gian mỗi ngày đều lên mạng tâm sự, mỗi ngày đều quan tâm sát sao đến từng hoạt động của người cô trân quý.

Trạm Tỷ An Tĩnh bình thường là một cô gái trầm mặc, luôn luôn lánh xa thế sự, chỉ quan tâm đến việc của mình, Tiêu Chiến nói cô là người an tĩnh nhất trong các trạm tỷ thực sự cũng có lý do. Luôn bám sát các hoạt động của anh đấy, nhưng ở ngoài đời trước kia đều luôn giữ khoảng cách, không quá gần, không lỗ mãng, cũng không mạo phạm!

Cả người Trạm Tỷ An Tĩnh đều toát ra một loại khí chất thanh cao thanh khiết! Nhưng đến khi ở trước mặt Tiêu Chiến thì đều đối xử với anh rất dịu dàng, còn hoạt bát vui tươi hơn hẳn, rất khác biệt với khi ở bên mọi người. Giống như Tiêu Chiến là cả thế giới của Trạm Tỷ vậy!

Đối với Tiêu Chiến thì cô gái ấy, cười rộ lên thật xinh đẹp! Thực sự là giống như Thỏ Trắng đáng yêu! Lại là một người rõ ràng không tự ti không kiêu ngạo, ấm áp, giản dị, cũng vô cùng đảm đang, biết lo toan cho gia đình!

Thật giống với hình mẫu trong mơ của anh! Thế nên thật thích hợp để yêu đương! Cũng thật thích hợp để sau này lấy làm vợ hiền...!

Tiêu Chiến rốt cuộc là bận rộn yêu đương với một fan bự! Một con tôm béo! Ai cũng chẳng thể ngờ nổi!

*******

(Mỗi ca khúc tôi trích dẫn từ đây, lời bài hát đều có ý nghĩa đến từng câu chữ, mọi người kiên nhẫn đọc hết nha.)

ĐIỀU ANH HOÀI NIỆM

Tự tôn thường dẫn lối con người khiến tình yêu thật trắc trở

Vờ như đã hiểu bởi sợ hãi sự thật quá trần trụi

Thảm hại còn đau đớn hơn mất mát

Điều anh hoài niệm là khi chẳng có bí mật

Điều anh hoài niệm là đôi ta cùng mộng mơ

Điều anh hoài niệm là nỗi xúc động yêu em sau mỗi

lần cãi vã


Ai còn nhớ?

Ai đã quên?

Điều anh hoài niệm là rung động không lời

Điều anh hoài niệm là tình yêu nồng nàn

Điều anh hoài niệm là khi em kích động, ôm chặt lấy anh

Anh còn nhớ em đứng ở phía sau

Cũng nhớ mình đã run rẩy biết mấy

Nhớ cảm xúc mãnh liệt ấy

Pháo hoa đẹp nhất, cái ôm dài nhất

Điều anh hoài niệm

Ai đã mang đi trái tim của anh?

Ai đã quên lời hứa khi xưa?

Ai vẫn cố chấp bước đi?

Ai đã bỏ anh ở lại?

Ai đã quên nhìn về phía nhau?

Ai đã khiến ái tình trở nên khó khăn?

Ai đã quên phải trao em những dịu ngọt?

Anh vẫn còn tình cảm với em, vẫn còn rung động với em!

Điều anh hoài niệm

Anh vẫn còn nỗi xúc động muốn được yêu em

Anh vẫn nhớ sinh nhật năm ấy và cũng nhớ khúc ca ấy

Vẫn nhớ bầu trời sao ấy bàn tay phải nắm thật chặt trong l*иg ngực ấm áp nhất

Quá yêu em vậy nên anh không hề khóc, chẳng hề nói

Thời khắc đứng nổi bật dưới ánh hào quang của ánh đèn sân khấu, tấu lên bấy nhiêu lời hát, bấy nhiêu khúc ca, hình bóng kia đã thực sự nghĩ tới ai, nghĩ những gì? Đã không còn quan trọng nữa, bởi có vẻ lời hát này đã chẳng còn ý nghĩa. Tiêu Chiến hát từng ấy câu chữ có vẻ như không phải miêu tả tâm trạng của mình chăng?

Bởi vì... bây giờ anh đã vội vàng bắt đầu một mối tình, bắt đầu vẽ nên một tương lai nơi có xiết bao kỷ niệm sẽ được tạo dựng... Sẽ chẳng phải là một sinh nhật năm nào, một bầu trời sao, một l*иg ngực ấm áp mà anh đã dựa vào...

Một cô gái ngọt ngào xinh xắn nhường ấy, Tiêu Chiến nên là để người ta dựa vào l*иg ngực mình mới đúng, không phải sao?

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
« Chương TrướcChương Tiếp »