Lúc sau, Cố Thừa Hiên nhận lấy điểm tâm đơn giản rồi dặn dò cô mấy sau đó bước lên xe. Ninh Mông đi đến quán ăn sáng bên đường gọi một phần bún gạo, ngẩn người cắn chiếc đũa. Bây giờ còn sớm, lại là Chủ nhật, quán ăn cũng không có nhiều người, bà chủ bưng bún gạo tới, liền lôi kéo Ninh Mông bắt đầu tán gẫu.
“Chao ôi….. Em gái, vừa rồi đó là bạn trai à?”
“Là chồng của tôi….” Cách lớp hơi nước Ninh Mông nhìn bà chủ một cái, không măn không nhạt trả lời.
“Chà, ta nhìn thấy em rất nhỏ bé nha, đã kết hôn rồi sao? Lại còn gả cho một quân nhân….Haiz….Quân tẩu không dễ dàng tí nào nha….”
Xem này, Ninh Mông lại càng mặc kệ bà ta, chỉ trả lời một câu đơn giản “Không tệ” liền vùi đầu vào ăn từng miếng lớn bún gạo. Đối phương thấy cô bày ra bộ dạng khó gần, tự cảm thấy mất mặt, đi đến trước cửa tiệm ngồi xuống, bắt đầu ngồi bóc tỏi. Từ đầu đến cuối Ninh Mông đều không ngẩng lên, một giọt nước mắt rơi vào trong tô. Ai cũng nói quân tẩu khó khăn, trái lại cô cảm thấy không hề gì, lúc này mới nhớ là phải về nhà, mới nóng lòng đứng lên.
Ngày hôm sau, cô dâu về nhà bố mẹ, chú rể không có bên cạnh, cũng không có vấn đề gì. Nhưng anh phủi đít bỏ đi, nếu cô gặp Tần Mặc cà Tần Vũ Linh thì làm thế nào? Tuy nói đây là địa bàn nhà cô nhưng lấy một địch hai cũng phải có bản lĩnh hơn người. Mà bản lĩnh hơn người này ở trước mặt Thị trưởng Ninh căn bản không thể thực hiện.
Hít mũi một cái, Ninh Mông lại cảm thấy cái gì nên tới thì tới, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, trước mặt cô không phải còn có Trữ ông cản trở sao? Vội vã ăn xong điểm tâm, Ninh Mông liền thuê xe trở về khu nhà mình. Vừa vào khu dân cư đã nghe thấy Tần Vũ Linh giận dữ mắng mỏ Tần Mặc. Cô cảm thấy có chút xấu hổ, trực tiếp chạm mặt nhất định không tránh được một trận đại chiến võ mồm, lúc này bên cạnh lại không
có
Cố Thừa Hiên, nếu Tần Mặc ghi thù, ra tay đánh lại, thua thiệt tuyệt đối là mình!
Nghĩ đến đây, Ninh Mông cẩn thận xách túi lên, nhón chân lên, nhẹ chân nhẹ tay lên lầu. Vừa mới mở ra cửa chống trộm nhà mình, liền nghe thấy tiếng Tần Mặc âm trầm
ở phía sau vang lên: "Tiểu Cửu, em trở lại......"
Ninh Mông chột dạ gật đầu một cái, cực kỳ khó khăn nhìn cười, quay đầu đi chào hỏi: "Chuyện này, nhà em còn có việc, đi vào trước."
"Vội cái gì? Em bây giờ đã lập gia đình, chúng ta sau này cơ hội gặp mặt ít đi rồi, thừa dịp này cùng nhau trò chuyện một chút......" Lời này là của Tần Vũ Linh.
Ninh Mông dĩ nhiên hiểu cô ta không chỉ là "nói chuyện một chút" đơn giản như vậy, liền vén vén tóc dài nói: “Em tuy nói là đi theo quân rồi, nhưng vẫn có cơ hội trở về, hơn nữa, chồng em bây giờ không có ở đây, thiếu anh ấy sao có thể tán gẫu? Chờ anh ấy nghỉ phép rồi, chúng ta cùng nhau gặp cũng chẳng muộn."
Cô cố ý đem "chồng em" hai chữ nhấm mạnh, nhìn thấy Tần Vũ Linh mặt mày xanh mét càng thấy dễ chịu trong lòng.
"Tần Mặc, em xem em, ban đầu thế nào cũng không nắm chặt Tiểu Cửu, bằng không, hiện tại người đàn ông trong miệng cô ấy hẳn chỉ là em." Tần Vũ Linh biết Tiểu Cửu trước tới nay quan tâm nhất cái gì, cật lực đả kích.
Đây đều là chuyện đã qua, Tần Vũ Linh lại lấy ra nói đi nói lại, trực tiếp chọc giận Ninh Mông. Cô đã không niệm tình cũ, đừng trách ta vô tình.
"Lại nói, chuyện này phải cảm ơn Tần Mặc rồi, " Ninh Mông cười khẽ, "Nếu không phải là anh ta đem sắc tâm đặt ở chỗ chị họ, sao có thể đủ chọc giận anh rể em, đem chị họ trói lại bên người. Hơn nữa, nếu không phải anh ta không coi trọng em...em thật đúng là sẽ bỏ qua Cố Thừa Hiên đấy. Dĩ nhiên, cũng phải cám ơn chị Vũ Linh, vì chị xuất hiện, mới để cho Cố Thừa Hiên nhà em có cơ hội xem lại, phát hiện em tốt hơn......"
"Cô có ý gì?!" Tần Vũ Linh mắt lạnh chất vấn.
"Không có ý gì ——" Ninh Mông mở cửa hai bước nhảy vào, "Phanh ——"
một tiếng đóng cửa lại, lưu lại hai chị em bọn họ. Ninh Mông dựa vào cửa bình phục cảm xúc một chút, mới cười chạy vào phòng Trự ông.
"Tiểu Cửu...... Nghe Thừa Hiên nói, con tính toán theo quân?" Trữ ông hai mắt đưa tới trước mặt Ninh Mông, ân cần hỏi.
"Ừ."
"Tiểu Cửu, theo quân cũng không phải là tùy tiện đùa giỡn, ông nội hi vọng con có thể suy nghĩ kỹ càng."
"Con thật sự rất muốn......" Ninh Mông ăn xong một phần tư quả táo, nói, "Con và Cố Thừa Hiên thương lượng xong rồi, mỗi tháng chỉ có hai tuần lễ đi quân, những lúc khác thì ở nhà, đợi đến bên anh ấy sắp xếp xong xuôi, con mới lại chính thức theo quân."
Trữ ông cảm khái sờ sờ Ninh Mông
đầu nói: "Từ nhỏ, con chính là đứa bé trung không chịu được khổ. Hiện tại kết hôn, quả nhiên khác nhau...... Tiểu Cửu, có thể đồng ý ông nộilàm vài chuyện?"
Động tác chọn quýt trong tay Ninh Mông chậm lại, cúi đầu gật loạn xạ.
"Về sau, con không còn là một đứa nhỏ, không cần chuyện gì đều chỉ nghĩ đến mình, vì Thừa Hiên suy nghĩ một chút. Nó đang đi bộ đội, một người trôi qua cũng không quá dễ dàng, rất mệt mỏi, về đến nhà còn phải xem sắc mặt của con, nó chịu được à? Con phải nhiều thông cảm nó, làm một người vợ tốt, không nhất định phải cùng nó chia sẻ cái gì, ít nhất sẽ không để nó cảm thấy phiền, biết không?"
"Ừ, " Ninh Mông bóc quýt, đưa một múi đến khóe miệng Trữ ông, "Ông nội ăn quýt, ăn rất ngon đấy."
Trữ ông cưng chiều vỗ vỗ đầu cháu gái: "Đã nói nhiều như thế sao vẫn như một đứa bé vậy!"
Ninh Mông che đầu lầm bầm, vài giọt nước mắt nhanh rơi xuống, nhanh chóng biến mất trong thảm lông dê, lần nữa ngẩng đầu liền đổi lại đơn thuần khuôn mặt tươi cười: "Ông nội, con về phòng thu dọn một chút đồ."
"Đi đi, nhớ mang cho Thừa Hiên một chút đặc sản ở đây, những người bộ đội đều thích những thứ này."
Ninh Mông vừa đi vừa lau nước mắt, vào
phòng của mình, nằm lỳ trên giường im lặng khóc mấy phút, mới rửa mặt, sắp xếp lại cảm xúc lộn xộn, bắt đầu tìm kiếm chung quanh "Giáo án" đã bị cô giấu đi. Tủ sách tầng trong cùng, tủ treo quần áo tầng dưới chót nhất, ngay cả dưới giường cũng lật lên, cuối cùng tìm ra toàn bộ. Cô có chút không biết làm sao, nếu đưa toàn bộ cho Cố Thừa hiên, sẽ là hậu quả gì? Nhưng mà không đưa, đoán chừng hậu quả nghiêm trọng hơn. Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Mông cuối cùng hạ quyết tâm. Tìm tờ báo gói kỹ, tất cả đều cất vào trong túi đeo lưng.
Lúc mười hai giờ, Ninh Trí Văn khó được khi về nhà ăn cơm trưa, nhìn thấy Ninh Mông liền vội vã hỏi mấy câu, sau đó vào phòng. Lúc trở ra, đưa cho cô tờ chi phiếu: "Thẻ này là cha cùng mẹ cho con, con bây giờ nhà cửa vật dụng đều là ba mẹ Thừa Hiên ra, tiền trong tấm thẻ này, con giữ lại mua vật dụng cần thiết, không thể lúc nào cũng dùng tiền của Thừa Hiên, biết không?"
Ninh Mông nhìn gương mặt nghiêm túc lại có chút kích động muốn khóc của Ninh Trí Văn. Lần đó ở hiện trường bị cướp, ông từng thề không buông tha người nào làm tổn thương cô, hiện tại, tờ chi phiếu mỏng manh không chứa nổi nhớ thương cùng quan tâm của ông. Luôn là nghe người ta nói tình thương của cha không nói gì, cho đến giờ phút này, Ninh Mông mới chính thức cảm nhận được cha mình không nói yêu.
Ăn cơm trưa xong, Ninh Trí Văn lại chạy về Tòa Thị Chính họp, Ninh Mông buổi chiều ra ngoài mua ít đồ trở về nhà cô và Cố Thừa Hiên. Sau khi đem tất cả mọi thứ phân loại ra, cô mệt mỏi ngã xuống giường chỉ chốc lát sau liền ngủ mất rồi. Thời điểm chuông điện thoại di động truyền tới, cô ngủ say sưa, mông lung đôi mắt buồn ngủ bắt máy, mơ mơ màng màng đáp lời: "Alo —— ai vậy?"
"Ngủ?" tiếng nói lành lạnh trầm thấp của Cố Thừa Hiên truyền đến.
"A...... Hôm nay đi dạo phố cả một buổi chiều, mệt chết đi được." Ninh Mông vuốt mắt ai oán nói.
"Hôm nay không về nhà?"
"Có về...... Ông nội bảo em mua ít đồ cho anh, đợi đến tuần này em tới chỗ anh, sẽ mang đến."
"Ừ, " Cố Thừa Hiên nhỏ giọng trả lời, "Đừng quên emđã hứa với anh mang gì đó......"
"Anh sao lại suốt ngày chỉ nhớ tới thứ đó?" Ninh Mông nằm ở trên giường liếc mắt nói: "Anh có phải tịch mịch không?"
"Dám nói bậy nữa, xem anh thế nào trừng trị em?" Cố Thừa Hiên giọng nói nghiêm nghị dạy bảo cô, "Đi ngủ sớm một chút, trước khi ngủ kiểm tra cửa sổ một chút, còn nữa, cùng mẹ ngoan ngoãn mà học nấu cơm, sau khi đến anh sẽ nghiệm thu thành quả."
Ninh Mông sửng sốt 10 mấy giây mới phản ứng được, "Mẹ" trong miệng anh là chỉ mẹ của mình, nói thật thuận miệng. Hai người qua lại vài câu, Ninh Mông cúp điện thoại, cầm áo ngủ lên đi vào phòng tắm.
Thư thư phục phục rót một tắm sau, Ninh Mông còn gọi điện thoại về nhà, nói rõ vài ngày tới, mình vẫn là về nhà ăn chực, thuận tiện học tập một chút tài nấu nướng. Người nhà họ Ninh cho là cô có tinh thần tự giác làm vợ, cũng mừng rỡ hưởng ứng. Cô nghe mình mẹ giọng nói hả hê, bất đắc dĩ nâng trán.
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Mông chưa từng một mình ở nhà qua đêm, tuy nói không tin quỷ thần, nhưng mà ở trong căn nhà hai trăm thước vuông, cô ngủ được rất ít. Nửa đêm đột nhiên thức tỉnh, cô có thói quen lấy ra điện thoại di động, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Cố Thừa Hiên. Mở khóa bàn phím nhìn thấy là rạng sáng ba giờ, buồn bực bới bới tóc, đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy đem tất cả đèn mở ra, cả đêm không ngủ được nữa.
Suốt một tuần, Ninh Mông đều sống ở nhà họ Ninh, ngay cả buổi tối cũng không trở về nhà nữa. Tài nấu nướng không có tiến bộ, nhưng trên mặt lại dày thêm chút thịt. Đêm trước khi đi bộ đội, Cố Thừa Hiên lần nữa khai sáng cô, lần nữa hỏi tới vấn đề anh quan tâm nhất:"Giáo án" cùng "Tài nấu nướng".
"Làm sao anh vẫn nghĩ đến “giáo án”? Cố Thừa hiên, em phát hiện anh là một k3 biếи ŧɦái!" Ninh Mông bất mãn quát lớn.
"Cái gì gọi là biếи ŧɦái?" Cố Thừa Hiên giọng nói trước sau không hề thay đổi.
"Anh thắng!" Ninh Mông giận đến cắn răng, "Ngày mai những gì nên mang em nhất định sẽ mang đủ!" Nói xong liền cúp điện thoại.
Suy nghĩ trong chốc lát, chính mình không bản lĩnh nấu nướng nếu như thực bị Cố Thừa Hiên khảo nghiệm căn bản là không qua cửa được, cuối cùng định thừa dịp siêu thị chưa đóng cửa, Ninh Mông chạy đi mua mấy túi mì ăn liền cùng bánh trôi. Ngày thứ hai, mang theo một đống lớn túi ăn, trên lưng cõng theo "giáo án" đi theo người được Cố Thừa Hiên phái tới.
Tác giả có lời muốn nói: vì vậy, sẽ phải lập tức đi bộ đội, mang theo giáo tài a...... Các ngươi hiểu