Xế chiều ngày hôm đó, Ninh Mông cầm hộ khẩu và bản khai lí lịch đến phòng đăng kí kết hôn của khu vực. Vì nghề nghiệp của Cố Thừa Hiên tương đối đặc biệt, hơn nữa anh cũng không có nhiều thời gian nên chuyện hôn lễ không thể tự mình lo được. Ninh Mông thì hầu như cả ngày ở bên cạnh Ông cụ Ninh, với lại tuổi cô còn trẻ, không biết lo mấy việc này thế nào. Cũng may bây giờ có các công ty chuyên lo dịch vụ cưới hỏi nên hai người quyết định thuê dịch vụ bên ngoài và để cho mẹ của hai bên lo liệu.
Hai người họ từ khi quen biết đến lúc kết hôn cũng chỉ có nửa năm, bên nhà họ Cố không cảm thấy có chút kì lạ, nhà có thêm một cô con dâu vừa ngoan ngoãn vừa khéo léo thì có gì phải thắc mắc kia chứ. Người của nhà họ Ninh tuy cũng có chút lo lắng vì thời gian hai người họ quen nhau quá ngắn nhưng nhìn thấy ông cụ Ninh bây giờ cười nói vui vẻ như vậy cũng thấy yên tâm hơn.
Chỉ có những người bên ngoài khi nhận được thiệp mời đều có chút bất ngờ, hầu như ai cũng hỏi một câu: “Sao chưa bao giờ nghe nói con bé (thẳng bé) có bạn trai (bạn gái) vậy?”
Kết hôn dù sao cũng là việc lớn cả đời, bên đơn vị bộ đội đặc chủng cũng không đến nỗi vô tình, đại đội trưởng Dịch cho Cố Thừa Hiên nghỉ hai ngày để về nội thành tổ chức hôn lễ. Nghề nghiệp của Cố Thừa Hiên cũng như công việc của bộ đội đặc chủng cần phải giữ bí mật nên hôn lễ của họ không mời người trong đơn vị Cố Thừa Hiên. Theo ý của Cố Thừa Hiên là sao khi kết hôn được một thời gian, hai người bọn họ sẽ về đơn vị tổ chức một bữa tiệc nhỏ xem như ra mắt. Ninh Mông cũng không phải là người không biết đạo lý, nghe anh nói như vậy cũng vui vẻ đồng ý.
Tất cả được chuẩn bị ổn thỏa, hôn lễ được tiến hành đúng thời gian.
Ngày đó, cả thành phố N ai cũng biết thị trưởng gả con gái, tiếng tăm của Ninh Tiểu Cửu ở thành phố N cũng được nhiều người biết đến nên khiến giới truyền thông rất có hứng thú với tin tức về hôn lễ này. Danh tiếng của nhà họ Cố đương nhiên cũng không thua kém, mà con cháu của nhà họ Cố trong một thời gian ngắn kết hôn với hai chị em họ nhà nhà họ Ninh, chuyện kì lạ như vậy khiến người dân thành phố N bàn tán cả một thời gian dài.
Kết hôn đúng là việc khiến người ta cảm thấy mệt muốn chết. Ngày hôm đó kết thúc, Ninh Mông cảm thấy mình cười đến cứng cả hàm. Vì trước đó cô lén đổi rượu thành nước lọc, uống cũng không biết bao nhiêu ly nên phải đi vệ sinh không dưới 5 lần, gót chân thì vì đi giày cao gót nên phồng rộp cả lên, đi một bước cũng cảm thấy đau. Nhìn qua Cố Thừa Hiên bên cạnh, tuy bộ dạng anh vẫn trầm ổn bình thường, không nói mệt mỏi nhưng nhìn cũng thấy anh khó khăn lắm mới đứng vững được.
Sau khi đi mời rượu một vòng, hai người đi vào phòng nghỉ thừa dịp nghỉ ngơi một chút. Ninh Mông bất chấp hình tượng đá bay đôi giày cao gót ra, kéo tay Cố Thừa Hiên qua, dựa vào tấm lưng rắn chắc của anh than thở: “Trời ơi mệt quá! Anh đừng cử động, để em nghỉ một chút nếu không lát nữa lại hỏng kiểu tóc.”
Cố Thừa Hiên nghe cô nói có chút đau lòng, anh không phải là người biết an ủi phụ nữ, lúc này chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, cố gắng ngồi yên cho cô dựa vào.
“Haizz….Như thế này gọi là kết hôn sao?” Ninh Mông nghiêm mặt nằm dựa trên lưng anh, thở dài nói, “Cố Thừa Hiên, anh có cảm giác gì không?”
“Không có…chỉ cảm thấy phiền phức thôi.” Anh nói xong, như sợ cô hiểu lầm lại nói thêm, “Em đừng hiểu lầm, không phải anh nói em phiền mà là việc đi mời rượu thật phiền phức.”
Ninh Mông cười khanh khách, hơi thở của cô tản ra làm trái tim anh như lỡ một nhịp. Nghe thấy cô cười, anh cũng không tự giác mà giật giật khóe miệng, lại nghe cô tiếp tục oán trách: “Thực ra em cũng thấy phiền chết đi được… Nhưng biết làm sao được…Anh không nhìn thấy ông nội em hôm nay vui đến mức nào đâu! Lúc đầu em định để ông nội dẫn em đi chào hỏi mọi người nhưng đúng là ông không đủ sức để đi lại nhiều.”
Giọng của Ninh Mông càng lúc càng nhỏ, Cố Thừa Hiên nghe được có chút lo lắng, vội vàng xoay người lại nhìn cô, nhưng hành động vội vàng của anh làm cho gương mặt mềm mại của Ninh Mông bị chà vào lưng áo anh, chỗ bị cọ xát hơi đỏ lên.
“Nhẹ nhàng một chút không được sao?” Ninh Mông hét lên một tiếng, ôm mặt kêu “Đau chết đi được!”
“Bỏ tay xuống để anh xem có sưng không nào?” Cố Thừa Hiên vội càng nắm lấy tay cô, muốn kéo tay cô cô để xem có bị sao không.
“Xem cái gì mà xem?” Ninh Mông dùng bàn tay còn lại đập vào tay anh, trừng mắt nói, “Anh xem qua thì nó không sưng lên chắc?”
Cố Thừa Hiên bị cọ quát như vậy, chút đau lòng vì cô cũng biến mất: “Em nói xem em có thể hiền lành dịu dàng một chút được không? Cả ngày lúc nào cũng có thể hét lên như vậy là kiểu gì thế hả?”
“Em trời sinh ra đã như thế đấy, không đổi được!” Ninh Mông lớn giọng hét lên, bực mình thở một hơi nói thêm, “Tần Vũ Linh hiền lành, ngoan ngoãn đấy, anh đi mà kết hôn với chị ta. Ba mẹ chị ta cũng ở bên ngoài đấy, anh đi đi!”
Hai người đều đang nổi nóng nên không ý thức được những gì mình vừa nói, những lời nói của Ninh Mông đúng là hơi quá đáng. Cố Thừa Hiên với Tần Vũ Linh vốn không có gì, hôm nay lại là ngày vui của mình, cô nói ra chuyện này làm anh không khỏi không tức giận, giọng nói của anh lúc này thật sự không vui mà trả lời cô: “Người ta đều nói vợ là người cho dù được yêu thương nhưng vẫn hay thích kiếm chuyện, không nghĩ Ninh đại tiểu thư như em cũng là người như thế.”
Ninh Mông vừa nghe xong, cảm giác đầu tiên là sững sờ, sau đó cô giật chiếc nhẫn trên ngón tay áp út xuống, ném lên khay trà ở trước mặt, lạnh lùng nói: “Anh hối hận rồi sao? Được… Tôi không ép anh…”
Cố Thừa Hiên lúc này mới ý thức được mình nói hơi quá, sau khi nói xong liền cảm thấy hối hận. Nhìn bộ dạng nghiêm túc lúc này của Ninh Mông cũng tự cảm thấy mình đuối lý, vội vàng nói sang chuyện khác: “Anh không có hối hận….Bỏ đi, nhanh lên đi ra ngoài, đừng để mọi người không thấy lại phải đi tìm.”
Ninh Mông cầm lại chiếc nhẫn đeo vào tay, oán giận nói: "Chuyện này chưa xong đâu, đợi lát nữa về em tính sổ với anh.” Nói xong cô xách đuôi váy cưới bước ra ngoài.
Cố Thừa Hiên đứng sau lưng cô, nhìn thấy hành động của cô trong lòng bỗng có cảm giác hạnh phúc dâng tràn, thấy cô quay đầu lại bảo mình nhanh lên, anh sờ sờ mũi cười thật vui vẻ đi theo.
Trước mặt mọi người hai người đều tỏ ra vô cùng hạnh phúc, cùng nhau nắm tay bước đi đều thể hiện sự ngọt ngào họ dành cho nhau. Đến bàn mà mấy người bạn sống cùng trong tiểu khu thị chính đang ngồi, họ bị họ ép hôn môi. Ninh Mông nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Mặc trong lòng không biết có cảm giác gì. Cô trước nay đều là người yêu hận rõ ràng, “người kính tôi một thước, tôi nhường người một trượng, còn nếu người phạm tội một trượng tôi nhất định đáp lại mười trượng”, vậy nên đối với Tần Mặc bây giờ cô chỉ hơi có chút áy náy mà thôi.
Cố Thừa Hiên nhìn theo ánh mắt của cô, anh liền cảm thấy không vui, lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng anh hận không thể đánh cho Tần Mặc kia một trận.
“Ai da, xem chú rể của chúng ra nhíu mày lại kìa…”
“Haha, Nình Tiểu Cửu, chồng cậu ngại sao? Thật không ngờ người có da mặt dày như tường thành Ninh Tiểu Cửu lại lấy chồng hay xấu hổ nha…Hahaha.”
Ninh Mông thu hồi tầm mắt, liếc người vừa nói một cái, tức giận nói: “Trương Huy, cậu tưởng ai cũng như cậu sao? Ở trên đường ôm em gái nào đó là quên hết tất cả, cuối cùng bị cha mình bắt gặp ở trên đường về nhà đánh cho một trận. Người này nhà tôi thì không giỏi về chuyện đó như cậu. Nhưng các người cứ thử đánh nhau xem ai có thể so được với anh ấy!” thân thủ của Cố Thừa Hiên cô đã từng thấy qua, hơn nữa anh lại là bộ đội đặc chủng nên cô càng tự tin nói.
Mọi người nghe xong lại cười lên ha hả, sau khi mời rượu xong, hai người họ đi qua bàn khác, người vừa mới bị Ninh Mông giễu cợt kia khinh thường nói: “Một tay có thể đánh gục sao? Lúc trước còn không phải còn bám đuôi theo Tần Mặc sao? Haizz, tôi nói này Tần Mặc, sao lúc trước cậu không yêu cô ta, không yêu thì cũng phải nói cho anh em biết một tiếng chứ? Anh em mình vui đùa một chút với cô bé thanh mai trúc mã này cũng hay lắm chứ!”
“Sao cậu không nói với tôi cậu có hứng thú với thanh mai trúc mã của tôi?” Tần Mặc vừa cười vừa nói.
Ninh Mông vô thức nhìn qua Cố Thừa Hiên, thấy sắc mặt anh thay đổi, tay nắm thành nắm đấm, mu bàn tay nổi cả gân xanh. Ninh Mông nhìn qua là biết dấu hiệu cho thấy anh đang tức giận, cô nhẹ nhàng kéo tay anh, nhỏ giọng nói: “Đây là hôn lễ của chúng ta, anh đừng làm loạn, anh cố gắng nhịn họ đi, đợi lát nữa tính sổ luôn một thể!”
Ninh Mông nói xong liền xoay người trở về bàn bên đó, làm bộ như không nghe thấy họ vừa nói gì, cô cười nói: “Vừa rồi tôi quên nói, buổi chiều mời mọi người đến quán trà XX tụ họp, nhất định không được vắng mặt, có thể mang theo người nhà, có được không?.”
Hai giờ chiều, hai người thay đồ xong liền đi đến quán trà đã thấy gần hai mươi người cả nam lẫn nữ ngồi ở đó. Ninh Mông kéo Cố Thừa Hiên qua một bên, nói nhỏ vào tai anh: “Đợi lúc nữa anh cứ ra tay thật mạnh, không cần để mặt mũi cho bọn họ…Em sẽ chịu trách nhiệm mọi việc…Trên em còn có ông nội chống đỡ, không cần phải sợ”
Cố Thừa Hiên có chút không hiểu quay qua nhìn cô, lại nghe cô hỏi: “Anh không ưa người nào trong số bọn họ?”
Cố Thừa Hiên nhìn đám người đó, không ưa nhất chính là Tần Mặc, sau đó là Trương Huy. Ninh Mông nhìn theo ánh mắt của anh, lại nở nụ cười: “Haha…Hai chúng ta cùng một mối hận…Chút nữa anh phải phát huy thật tốt đấy!”
Ninh Mông vỗ vào vai Cố Thừa Hiên rồi ngúng ngẩy đi về phía mấy người kia đang ngồi. Bọn họ đều là những người có chút ít quen biết, đều cùng nhau lớn lên trong một khu nên khi gặp mặt đều rất ồn ào. Thấy Ninh Mông đến, ai nấy đều chúc mừng cô. Ninh Mông chỉ cười không nói. Liếc qua Tần Mặc và Trương Huy đang ngồi trong đám người đó, sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người xong sau đó cô gọi Cố Thừa Hiên đến ngồi bên cạnh mình.
“Mình đã nói trước rồi, người này nhà tôi cùng mấy người không phải cùng một đẳng cấp mà, mọi người không phải rất tò mò về anh ấy hay sao? Bây giờ để mọi người mở mang tầm mắt một chút nhé. Cố Thừa Hiên anh học nhiều năm như vậy rồi bây giờ cũng nên để cho mọi người mở rộng tầm mắt đi chứ, tránh mọi người lại bắt nạt vợ anh!” Lúc Ninh Mông nói những lời này, vừa có vài phần nghiêm túc, vừa có chút đùa giỡn khơi lên hứng thú của mọi người.
Cố Thừa Hiên chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó anh cởϊ áσ khoác và cà vạt ra đưa cho Ninh Mông, đưa tay ra phía trước Ninh Mông đẩy cô lại phía sau: “Em đứng lui lại một chút, tự bảo vệ chính mình.”
Ninh Mông cười hì hì gật đầu, bước lùi xuống phía sau. Trong tiếng kinh hô của mọi người, Cố Thừa Hiên một cước đá gãy đôi cái bàn ngay trước mặt Tần Mặc. Ninh Mông ôm quần áo của anh cười đến mức quên cả giận, vô cùng đắc ý.
Tác giả có lời muốn nói: vốn là tính toán ngược Tần Mặc, chỉ là, đột nhiên cảm thấy đánh một chút không đủ, vì vậy, chương kế tiếp, mọi người nên biết, những người khác bị đánh đến rất thảm...... Anh Cố rất yêu bà xã.