Chương 45: SA VÀO TRẦM MÊ KHÔNG LỐI THOÁT (H).

Bạch Nhược Châu không dám tin, có một ngày cô lại rơi vào tình thế ngượng ngùng, bí bách đến như vậy.

Người đàn ông trước mặt này rõ ràng là một vị thiếu tá lạnh lùng lãnh khốc trong quân đội, luôn giữ vững phong độ, vẻ mặt uy nghiêm trước mọi tình huống.

Ấy vậy mà, sau khi trút bỏ lớp áo xanh của một vị quân nhân, người đàn ông dường như hoá thành con hắc thú, cuồng bạo đi săn lùng con mồi béo bở.

Mộ Trạch Vũ đã bước sang tuổi ba mươi bốn, sinh sống trong môi trường quân đội mười hai năm. Ở độ tuổi thanh niên trai tráng, phong độ này, thiếu tá Mộ luôn giữ nề nếp kỉ luật. Ít ai biết đến anh hơn ba mươi tuổi vẫn còn là trai tân, cấm dục suốt một khoảng thời gian dài.

Đến khi tìm được chân ái của cuộc đời mình, lúc bấy giờ thiếu tá Mộ cấm dục mới bộc lộ bản chất thật của mình. Toàn thân toát ra sặc mùi giống đực, hừng hực khát khao muốn có được vật sở hữu trong tay.

Bạch Nhược Châu lúc này chẳng khác nào một món đồ vật trong tay, tuỳ ý bị người đàn ông cấm dục giày vò không thương tiếc.

Đôi môi của cô vừa mới được bôi ướt, ngay lập tức bị thiếu tá Mộ hăng say cắn miết. Đầu lưỡi giao xảo thuật lợi tách mở hàm răng trắng ngọc, một đường thẳng tiến vào trong khoang miệng, động tác cực kỳ thô bạo, nguông cuồng càn quét mọi thứ bên trong, sau cùng dây dưa quấn quýt với đầu lưỡi đinh hương ướŧ áŧ của cô gái nhỏ.

Cổ họng Bạch Nhược Châu thoát ra những thứ âm thanh kiều mị, nức nở biến tấu thành chất giọng nỉ non. Cô cảm nhận được cánh môi bị người đàn ông cắn xé như muốn rách toạc, cái ót bị anh nắm chặt không còn đường thối lui. Hai cổ tay của cô gái nhỏ đan chéo nhau, bị vị thiếu tá cấm dục giam giữ trên đỉnh đầu.

Vạt áo sơ mi bị tốc đến ngang eo, để lộ ra cơ bụng số mười một tuyệt đẹp, làn da trắng ngần vẫn còn lưu lại vết cắn cùng với dấu hôn nhàn nhạt. Phía dưới hạ thể không một mảnh vải che chắn, gió từ cửa sổ luồn vào khiến Bạch Nhược Châu rùng mình.

Đôi chân dài ngọc ngà theo phản xạ của cơ thể khép chặt lại, cố gắng che đi điểm mối nhảy cảm kia.

Môi lưỡi triền miên giao hoà, hơi thở thô nặng cùng với gấp gáp trộn lẫn vào làm một, vang vọng trong gian phòng.

Một nụ hôn triền miên không nỡ dứt, cảm nhận được hô hấp của cô gái bị rút cạn, Mộ Trạch Vũ lúc bấy giờ mới lưu luyến buông tha đôi môi anh đào bị mình gặm cắn đến sưng tấy.

Khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu nữ ửng hồng, sau khi trải qua một nụ hôn phong tình cùng với ánh mắt nóng bỏng của đối phương. Gương mặt ấy phút chốc thay đổi, gợi cảm cuốn hút, nét đẹp đơn thuần đáng yêu. Ánh mắt ướŧ áŧ đáng thương nhìn vào sắc mặt tỉnh bơ của thú săn mồi, nửa phụng phịu nửa dụ dỗ, khiến cho con sói bị bỏ đói lâu ngày như Mộ Trạch Vũ càng nổi hứng ham muốn, thèm khát tìm được miếng thịt ngon ngọt.

Càng nhìn càng khiến thiếu tá cấm dục phá bỏ tôn nghiêm của một bậc quân nhân, giải thoát dòng máu mãnh thú đang giam cầm trong cơ thể này, phóng túng muốn được buông thả sự nghiêm khắc của bản thân. Muốn được một lần chìm đắm trong thú vui sa đoạ của cạm bẫy du͙© vọиɠ, si tình nghe theo sự mê hoặc của tìиɧ ɖu͙©, để rồi rơi vào sự trầm mê không có lối thoát.

Trong đầu người đàn ông không ngừng nhớ đến đêm đầu tiên anh phá bỏ những quy tắc mà bản thân mình đã đặt ra.



Đời trai tân đã đánh mất.

Tuy lần đầu hưởng thụ trái cấm ngọt ngào, nhưng kỹ thuật khai phá của thiếu tá Mộ cực kì điêu luyện, hành hạ cô gái nhỏ để gần rạng sáng mới chịu buông tha.

Còn tàn nhẫn hơn, vứt bỏ cô gái lẻ loi một mình nơi xa lạ, để rồi cô tự mình tìm đường về, kết quả say nắng phải nhập viện.

Mặc dù cảm thấy lần đầu tiên của con gái nhà người ta bị mình khai phá, một nơi nào đó ắt hẳn đã bị tổn thương, cần một khoảng thời gian để phục hồi về trạng thái bình thường.

Nhưng thiếu tá Mộ lần đầu được nếm trải được trái ngọt đó, liền có cảm giác ham muốn được nếm lần thứ hai.

Mặc kệ cô vợ nhỏ vẫn chưa khỏi bệnh hẳn, Mộ Trạch Vũ liền đè cô gái dưới cơ thể tráng kiện của mình.

Áo sơ mi trên người bị người đàn ông tháo bỏ, vứt gọn sang một bên. Cả cơ thể loãng lồ phơi bày trước đôi mắt nóng bỏng của con thú săn mồi, yết hầu kiêu ngạo chuyển động liên tục. Bàn tay to khoẻ mang theo vết chai sần của năm tháng, không ngừng du ngoại trên da thịt trắng mịn như tuyết non đầu mùa.

Lòng bàn tay hư hỏng đó không ngừng vuốt ve từng tấc da tấc thịt trên người cô gái, xoa nắn cặp đào tiên đến độ chín mềm, ngón tay trỏ khảy nhẹ quả mâm xôi đang ngà ngà chuyển màu.

Đầu lưỡi nóng bỏng quét qua quầng thịt ngọc, nửa chơi đùa nửa khıêυ khí©h. Sau vài phút tác động, nụ hoa nhỏ nơi đỉnh đồi không chịu nổi, rùng mình nhú lên, trở nên căng cứng nằm gọn giữa hàm răng đều đặn của Mộ Trạch Vũ.

Anh nhếch môi nở một nụ cười thoả mãn, răng cửa nghiến nhẹ vài cái. Một luồng nhiệt từ đỉnh ngọn chạy xuyên qua trái tim, tìm một điểm mấu chốt sau đó phân tán ra những điểm nhỏ khắp mọi nơi.

Sống lưng Bạch Nhược Châu dựng thẳng, cổ họng càng thoát ra âm thanh kiều suyễn. Quả mâm xôi chín mọng bị người ta tranh giành, cột sống tê nhức cong lên, khiến cho nơi gò đồi dâng cao đến miệng của người đàn ông, hệt như đang hoan nghênh sự yêu thương mà anh dành cho.

Mộ Trạch Vũ rời khỏi nơi gò bồng đào, cánh môi hôn đến chiếc bụng bằng phẳng, đầu ngón tay thô ráp tịnh tiến gần về phía bên dưới, tìm đến khu lân cận đang đóng chặt cửa kia.

Nhận ra ý đồ của người đàn ông, Bạch Nhược Châu càng khép chặt đôi chân lại, ngăn không cho anh tìm ra điểm sơ hở để chiếm tiện nghi.

"Dừng lại... Trạch Vũ..."



Hô hấp của cô gái nhỏ có chút gấp gáp, hai bên má bao phủ một tầng rặng mây hồng, đôi môi non mềm hệt như cánh anh đào khẽ hé mở.

"Nơi đó... vẫn còn sưng..."

Đến bây giờ bên trong nơi nào đó vẫn còn có cảm giác cân cấn, chỉ cần chạm nhẹ vào đã cảm thấy đau xót.

Kì thực lần đầu bị phá thân, đã thể phải trải qua bao nhiêu tư thế nguy hiểm, động hoa sớm đã bị thứ căn lửa chà xát đến sưng tấy. Vẫn chưa có thời gian để co hẹp lại, nhưng tính chiếm hữu của một người quân nhân cấm dục ba mươi mấy năm xuân xanh rất cao, đòi hỏi cô nàng phải phục tùng nghe theo.

Mộ Trạch Vũ đưa mắt nhìn cô, đôi mắt ẩn chứa bao điều ẩn ý.

Thiếu tá Mộ không bận tâm đến sự phản kháng tuyệt tình của cô vợ nhỏ. Anh thu hồi tay của mình khỏi khu lân cận nào đó, bàn tay đang giam cầm cổ tay Bạch Nhược Châu được buông bỏ. Ngay sau đó, cổ tay cô lại bị tay kia của anh khống chế, đặt lên nơi cứng rắn của anh.

Lòng bàn tay bị ép đặt lên bộ phận nóng bỏng cách một lớp vải, vì trong thời gian dài nhẫn nhịn mà con mãnh thú không thể khống chế bản năng săn bắn của mình, gồng mình vươn lên gầm gào, dựng thành túp lều cao giữa hai chân của người đàn ông.

Mộ Trạch Vũ cúi xuống, đầu lưỡi bao phủ một bên tai của cô nàng, hàm răng hé mở ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô mà không ngừng cắn miết.

"Châu Châu..."

Người đàn ông khẽ gọi tên cô gái, hô hấp nặng nề phà vào bên tai cô, không ngừng lặp lại: "Châu Châu..."

"Dạ..." Cô khẽ rùng mình, toàn thân co rút lại, bàn tay bị gương ép đặt ở nơi nào đó không ngừng run rẩy, muốn đổ mồ hôi.

"Em đây... ưʍ..."

Anh hôn vào khẽ môi cô, chất giọng khàn đặc.

"Giúp tôi dọn dẹp súng ống được không?"

Súng ống đã lên nòng, muốn thu hồi lại nhưng chẳng thể làm được. Chỉ muốn ngắm vào mục tiêu, tước đoạt đi linh hồn ngây thơ thuần khiết kia.