Chương 27: LÃO GIÀ VÔ LIÊM SỈ.

Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, hơi thở tràn đầy sự chiếm hữu phà vào da mặt mịn màng của cô gái, Bạch Nhược Châu ngay lập tức định thần lại. Cô trừng mắt, đưa tay lên chắn trước miệng của người đàn ông.

"Bạch Vũ Mặc, anh không biết xấu hổ hả? Tôi là em gái của anh đấy!"

Hắc cười trừ, đầu hơi nghiêng, đôi môi từ đầu đến cuối vẫn dán vào lòng bàn tay người con gái mà thờ ơ đáp lại.

"Em gái? Tiểu bảo bối, tôi căn bản từ trước đến nay không coi em là em gái!"

Bạch Vũ Mặc nhìn chằm chằm lấy đôi môi căng mọng kia, trong lòng hắn thầm chửi thề một câu, chỉ cách một chút xíu nữa thôi hắn có thể được nếm thử dư vị ngọt ngào trong khoang miệng của cô gái.

Trong đầu hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ đáng yêu khi Bạch Nhược Châu nếm thử chè huyết yến, chiếc lưỡi hồng nhuận vươn ra liếʍ lấy khoé miệng đọng lại nước chè đầy cám dỗ, khiến trong lòng hắn bốc cháy lên một ngọn lửa chiếm hữu.

"Cho dù bà nội ngăn cản, tôi vẫn cứ yêu em, theo đuổi em đến tận cùng!"

Đối diện với tính cách ngang ngược của người đàn ông, Bạch Nhược Châu thật sự bị hắn bức đến điên rồi.

Cô cắn chặt lấy môi dưới của mình để kiềm chế ngọn lửa phẫn nộ đang rạo rực trong lòng, ánh mắt khó chịu nhìn vào đôi mắt hờ hững của hắn.

"Anh đừng có ngang ngược!"

Người đàn ông không thèm đề ý đến bộ dáng tức giận của vật sủng, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn cô nàng đầy đắm đuối mê say.

"Bé cưng, em dự định học ở Đại Quang sao?"

"Không liên quan đến anh! Đừng gọi tôi bằng biệt danh như vậy, tởm vãi!"

Hắn ta nhếch môi cười trừ, mở lời tuyên bố đầy bá đạo.



"Em tưởng rằng có thể chạy thoát khỏi tay tôi sao? Đại Quang là địa bàn của tôi, mỗi nhất cử nhất động của em tôi đều sẽ biết!"

Bạch Nhược Châu nhíu mày, cắn chặt môi dưới, cô hận không thể dùng một chiêu tiễn gã dê xồm này đăng xuất khỏi trái đất.

"Đừng cắn môi!"

Hắn đưa tay lên định vuốt ve bờ môi căng mọng của người con gái, nhưng lại bị cô tuyệt tình hất bỏ.

"Đừng chạm bàn tay bẩn thỉu ấy vào mặt tôi!"

Bạch Vũ Mặc không nói gì, một tay chống lên bệ rửa mặt, tay còn lại đưa lên áp vào mu bàn tay trắng ngần của Bạch Nhược Châu. Cảm giác được bàn tay của cô nàng đang run rẩy, hắn càng được nước lấn tới, dùng lực siết chặt tay cô, lưỡi vươn ra câu lấy đốt ngón tay của cô, sau đó hôn lên mu bàn tay ấm áp kia, cuối cùng cắn nhẹ vào cổ tay của cô nàng.

"Lão già vô liêm sỉ này! Anh cầm tinh con chó sao? Còn không buông tay tôi ra!"

Bạch Nhược Châu rùng mình sởn gai ốc, cô cuống cuồng muốn rụt tay lại nhưng không được, cô cảm thấy bản thân mình lúc này thật vô dụng. Ở kiếp trước, nếu như phải đối mặt với những tên thích khách mà các phi tử phái tới hãm hại, cô chỉ cần giở tuyệt chiêu công phu mèo cào là có thể giải quyết được mọi tình huống.

Ấy thế mà đối diện một lão già không biết vô liêm sỉ này, Bạch Nhược Châu rơi vào tình thế bí bách, trong đầu rỗng tuếch không lấy nổi một tuyệt chiêu nào để mà phản kích lại.

"Lão già sao?"

Sắc mặt của người đàn ông thay đổi, di chuyển đôi môi hôn lên mu bàn tay của Bạch Nhược Châu, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đang sợ sệt kia. Thanh âm trầm khàn thoát ra khỏi cuống họng, vang vọng đến bên tai, Bạch Nhược Châu cảm thấy sống lưng mình bị thứ gì đó châm trích, đột nhiên tê rần khiến cho cô không dám cử động.

Không đợi bảo bối nhỏ trong lòng đáp lại, ấn đường của hắn nheo lại, tiếp tục hỏi vặn lại cô gái nhỏ.

"Tôi già đến vậy à?"

"Đương nhiên là già! Anh vừa già vừa xấu xí, lại còn dê xồm với chính em gái của mình!"

Bạch Nhược Châu không thèm nhượng bộ, cô chẳng nghĩ ngợi xem mình phải trả lời câu nghi vấn đó sao cho hợp lý nhất, trực tiếp nói ra bao nhiêu lời bất mãn trong lòng.



"Bảo bối nhỏ, em nói như vậy không sợ tôi đau lòng sao?"

Vừa nói, hắn không ngại ngần gì mà đưa tay còn lại vuốt ve lấy bụng đùi non mềm của cô, cố ý vươn đầu lưỡi ra liếʍ lấy bờ môi tỏ thèm thuồng.

"Ai là bảo bối nhỏ của anh chứ? Tôi không thèm!"

Bạch Nhược Châu sốt sắng, bàn tay nhỏ bé cấu chặt lấy bàn tay to khoẻ không đứng đắn kia, trừng mắt nhìn đối phương như đang cảnh cáo.

Bạch Vũ Mặc cũng không chịu phân thua, cãi cùn lại: "Nếu như trong mắt em tôi già, chẳng lẽ tên chồng cấm dục của em trẻ chắc?"

Bạch Nhược Châu không thèm đắn đo suy nghĩ, trực tiếp trả lời: "Đương nhiên! Anh già hơn anh ấy gấp vạn lần!"

"Đừng ăn nói liều như vậy! Em gái nhỏ, em không còn thương tôi sao?"

"Không thèm! Tôi có chồng rồi!"

Trong mắt người đàn ông lúc này cô chẳng khác nào một con mèo hoang mỗi khi gặp nguy hiểm ngay lập tức xù lông lên, bày tư thế sẵn sàng chiến đấu. Bạch Nhược Châu không để tâm đến lời mình vừa nói có làm tổn thương đến lòng tự trọng của đối phương hay không. Cô cúi đầu xuống, trực tiếp cắn mạnh lên cổ tay của người đàn ông.

Bạch Vũ Mặc không ngờ cô gái nhỏ nhanh nhẹn đến như vậy, hắn chỉ kịp kêu đau một tiếng, ngay lập tức rút tay khỏi tay hắn. Cô nàng không một chút do dự, giơ cao tay lấy đà, tặng cho người đàn ông dê xồm này một cái bạt tai.

Chát!

Tiếng va chạm da thịt vang lên, chẳng khác nào cú thiên nôi giáng xuống trần giang, làm cho vạn vật rơi vào trọng thái im ắng.

Bạch Vũ Mặc đứng chôn chân tại chỗ, khuôn mặt đẹp trai vì cái tát bất thình lình ấy mà bị lệch sang một bên, trên làn da ấy còn in hằn rõ cả một bàn tay đỏ chót. Khoé môi của người đàn ông giật nhẹ vài cái, hai tay siết chặt lấy bệ bồn rửa mặt, con ngươi đen láy sâu hút, từ từ ngoảnh mặt nhìn về phía cô.

"Bạch, Nhược, Châu!"