- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
- Chương 7: Lại gặp nhau
Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 7: Lại gặp nhau
Đốc quân phủ làm vũ hội, là chủ ý của Cố Khinh Chu.
Cô muốn đốc quân phu nhân ở trước mặt quyền quý toàn thành, thừa nhận cô là vị hôn thê nhị thiếu gia của đốc quân phủ.
Về phần tương lai từ hôn, Cố Khinh Chu cam đoan để Nhị thiếu soái chủ động đưa ra ý kiến, vứt bỏ cô.
Đốc quân phu nhân ngay từ đầu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bà
sẽ không công khai thừa nhận.
Nhưng Cố Khinh Chu nói một phen.
“Ngài rộng lượng đồng ý thừa nhận vị hôn thê nhị thiếu soái nuôi dưỡng ở nông thôn, thế nhân sẽ khen thưởng ngài đạo đức tốt như thế nào?” Cố Khinh Chu cổ vũ đốc quân phu nhân: “Hai năm sau, để thiếu soái tìm một cái cớ từ hôn, đến lúc đó thế nhân chỉ biết nói, ‘ rốt cuộc chỉ là nha đầu ở nông thôn, không có kiến thức, làm sao xứng đôi với thiếu soái? Đốc quân phủ đã tận tình tận nghĩa ’.
Ngài xem, ngài cùng thiếu soái trọng tình trọng nghĩa, thanh danh chỉ gia tăng, không giảm bớt, ngài càng có thể đạt được kính trọng của bá tánh, thiếu soái đạt được kính trọng của các tướng sĩ!
Mấy năm này, tôi cam đoan sẽ
không gây chuyện, không mượn danh nghĩa đốc quân phủ bôi đen mặt ngài. Ngài có thể tín nhiệm tôi.
Ngài công khai thừa nhận thân phận tôi, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau. Thiếu soái cưới mười người di thái thái cũng được, nam nhân phong nhã, ngài thừa nhận thân phận tôi, tôi cũng không làm chậm trễ phong lưu khoái hoạt của thiếu soái, hắn cũng nguyện ý.”
Cố Khinh Chu quả nhiên giỏi công tâm kế, một phen liền nói ra hết băn khoăn và lo lắng trong lòng đốc quân phu nhân.
Đốc quân phu nhân suy xét, cảm thấy lời Cố Khinh Chu nói phi thường có đạo lý, liền đồng ý.
Vì làm Cố Khinh Chu có chút thể diện, đốc quân phu nhân thậm chí chủ động tặng bộ lễ phục cho Cố Khinh Chu.
Đây là hàng đặt từ Italy, nguyên bản là tặng cho nhị tiểu thư đốc quân phủ làm quà sinh nhật.
Đốc quân phu nhân đánh giá dáng người Cố Khinh Chu, so với nhị tiểu thư không khác lắm, vì vậy kêu người đưa tới Cố gia.
Cố gia như muốn nổ tung.
Tất cả mọi người khϊếp sợ nhìn Cố Khinh Chu, bao gồm cả Cố Khuê Chương.
Không phải nói từ hôn sao?
Từ hôn, còn tặng quà cho Cố Khinh Chu làm gì?
Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương cũng cảm giác không ổn, sắc mặt tím đỏ, đặc biệt là Cố Tương, dồn dập nhìn Tần Tranh Tranh, hy vọng tìm được an ủi từ trên mặt mẫu thân.
Nhưng sắc mặt Tần Tranh Tranh càng khó xem.
Đại di thái cùng Nhị di thái cười nhạo, vui sướиɠ khi người gặp họa, tiến đến bên người Cố Khinh Chu: “Nhìn lễ phục này, là chuyển từ Italy về đó nha, đốc quân phủ quả nhiên tài đại khí thô! Khinh Chu tiểu thư, về sau phú quý, cũng đừng quên nhà mẹ đẻ đó.”
Cố Khinh Chu mỉm cười, không bởi vì hai vị di thái thái nói mà thấp thỏm, cô nói: “Hai vị hiểu lầm rồi.”
Tần Tranh Tranh cũng tiếp nhận lễ phục.
Đáng tiếc, kích cỡ không rất thích hợp với Cố Tương cao ráo, chỉ có thể vừa với Cố Khinh Chu.
Tần Tranh Tranh hận đến cắn răng: “Không phải nói từ hôn sao, đốc quân phu nhân như thế nào còn cho ngươi xiêm y?”
Bà ép hỏi trước mặt mọi người.
“Con cũng không biết.” Cố Khinh Chu vẻ mặt mờ mịt.
Cố Khinh Chu đơn thuần, hiện ra sắc mặt tham lam của Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương. Mà Tần Tranh Tranh càng ép hỏi, càng không thể che lấp được.
Cố Khuê Chương không nhịn được nữa, nhìn thê tử và nữ nhi làm trò hề, cả giận nói: “Tất cả về phòng!”
Cố Khinh Chu liền ôm lễ phục, về phòng nghỉ.
Hôm nay cục hải quan nghỉ ngơi.
Cố Khuê Chương cả ngày đều ở nhà, trong phòng im ắng, ngay cả Cố Tam thuốc tê đi qua đau đến khóc, cũng chỉ cắn môi rớt nước mắt, không dám ồn ào.
Mau đến giờ cơm trưa, Cố Khinh Chu xuống lầu, nói với Cố Khuê Chương ngồi đối diện ở phòng khách xem báo chí: “Cha...... con lần đầu tiên vào thành, không biết trong thành có những gì, con có thể đi ra ngoài xem không?”
Cố Khuê Chương phiền lòng.
Ngẩng đầu, chạm đến đôi con ngươi thủy tinh, thanh thuần trong suốt của con, thậm chí có thể phản chiếu bóng dáng của ông.
Ở trong đó, ông nhìn thấy một phụ thân vĩ đại, đó là trong ánh mắt của con gái ông.
Cố Khuê Chương còn nhớ rõ khi Khinh Chu còn nhỏ, đôi mắt liền rất linh hoạt, theo lời vυ" nuôi mẹ Lý nói, Khinh Chu thông tuệ từ rất sớm.
Chuyện cũ từng chút nổi lên trong lòng, Cố Khuê Chương ý chí sắt đá cảm thấy có lỗi với con, trong lòng khó tránh khỏi mềm lòng: “Để tỷ tỷ của con dẫn con đi........”
Dứt lời, lại cảm thấy không ổn.
Tỷ tỷ Cố Tương đang lo lắng cướp đoạt hôn nhân của cô trong vô vọng, há có thể đối xử tử tế với cô?
Hai muội muội, nửa đêm lại lấy kéo muốn gϊếŧ cô.
Tóm lại, gia đình này đối với cô mà nói, hẳn là một hang hùm miệng sói.
“...... Trần tẩu!” Cố Khuê Chương hô người hầu.
Một nữ nhân ba mươi tuổi, mặc trường sam thô màu xanh biển bước vào phòng khách.
Trần tẩu gương mặt hiền từ, là quản cơm trong phòng bếp Cố gia.
Cố Khinh Chu thức dậy sớm, cùng bà nói chuyện phiếm, bà rất thích Cố Khinh Chu.
“Trần tẩu, ngươi dẫn theo Khinh Chu tiểu thư lên phố, đến mấy chỗ thân cận ăn uống, xem phim, mua hai bộ xiêm y và giày dép gì đó.” Cố Khuê Chương nói.
Dứt lời, Cố Khuê Chương từ trong cặp móc ra ba tờ tiền màu hồng phấn, đưa cho Trần tẩu.
Ba mươi đồng.
Ba mươi đồng, cũng đủ cho Cố gia sinh hoạt nửa tháng, lão gia hôm nay rất hào phóng!
Trần tẩu chạy nhanh lau khô tay, tiếp nhận tiền mặt, vui mừng nói câu Dạ.
Bà thay đổi bộ xiêm y sạch sẽ, liền mang theo Cố Khinh Chu ra cửa.
Cố Khinh Chu nói lời cảm tạ: “Cha, con đi đây!”
Thanh âm nhu nhu mì mì, càng giống nữ nhi trong tưởng tượng của Cố Khuê Chương -- nữ nhi nên ôn nhu như nước, nhưng còn ba cô con gái kia của ông?
Càng đối lập, Khinh Chu càng hợp tâm ý Cố Khuê Chương.
Cố Khinh Chu đi theo Trần tẩu ra cửa.
Các cô trước tiên kêu xe kéo.
“Đi viện đường Thánh Mẫu.”. Trần tẩu nói với xa phu, quay đầu lại nói với Cố Khinh Chu: “Khinh Chu tiểu thư, viện đường Thánh Mẫu có rạp chiếu phim, đối diện chính là tiệm cà phê, không những có thể uống cà phê, mà còn có thể khiêu vũ.”
“Con không.......” Cố Khinh Chu cười nhẹ.
“Học thì sẽ biết thôi mà.” Trần tẩu cổ vũ cô.
Hai xe kéo, một trước một sau.
Xe kéo Trần tẩu ở phía trước, Cố Khinh Chu ở phía sau. Ước chừng chạy hơn mười phút, trên đường đột nhiên có náo loạn, ô tô chen chúc ở cùng một nơi, xe kéo Cố Khinh Chu dừng ở phía sau.
Lúc này, một chiếc Oss đột nhiên tới gần xe kéo của cô.
Trên xe bước xuống hai nam nhân vạm vỡ, ngăn cản xe kéo.
Xa phu dừng lại, Cố Khinh Chu hơi kinh ngạc.
Một đôi chân mặc quân phục vững vàng đáp xuống đất, nam nhân cao lớn hiên ngang trong xe bước xuống.
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu thanh lam, âu phục màu đậm, thân mình khẽ nghiêng, đôi tay chống ở trước xe kéo, cúi người nhìn Cố Khinh Chu: “Tiểu tặc, tìm cô thật không dễ dàng!”
Nam nhân kia – chính là nam nhân trên xe lửa!!!
Cố Khinh Chu trong lòng bỗng nhiên loạn nhảy: Hắn biết cô trộm khẩu súng Browning của hắn, cho nên kêu cô là tiểu tặc.
“Ngươi là ai?”. Cố Khinh Chu thực mau trấn định, làm bộ không thừa nhận: “Ta không quen ngươi!”
Nam nhân bật cười, một phát bắt được cánh tay của cô: “Đi, đi với ta thì sẽ quen
ta!”
Không kịp phân trần, hắn liền đem Cố Khinh Chu từ xe kéo xuống, bế cô đưa vào ô tô của mình.
Cánh tay nam nhân cường tráng hữu lực, cơ hồ đem Cố Khinh Chu nhấc lên, Cố Khinh Chu tránh không thoát.
Ô tô mau chóng rời đi.
Trong xe đều là hơi thở nam nhân, còn có mùi khói nhè nhẹ. Nam nhân lên xe liền bậc xì gà, khói nhẹ lượn lờ, con ngươi thâm thúy của hắn phát sáng, không thể nhìn rõ.
Cố Khinh Chu nắm chặt tay đến gắt gao.
Cô đang muốn nói gì đó, nam nhân đã tùy ý ném điếu xì gà, nhấc cô qua ngồi trên đùi mình.
Hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, vuốt ve, mặt ghé sát vào mặt cô: “Tiểu tặc, Browning của ta đâu? Lá gan của cô lớn nhỉ, đồ đó mà cũng dám trộm?”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì!”. Cố Khinh Chu cắn răng, giãy giụa muốn xuống, lại bị hắn ôm chặt đến càng khẩn trương.
Hắn phả ra mùi xì gà mát lạnh, môi hơi có hơi không lướt qua mặt cô, khô khan lạnh lẽo.
Cố Khinh Chu dùng sức trốn.
“Không thừa nhận?”. Nam nhân thấp giọng cười: “Không sao, đi ăn cơm trước, tới giờ cơm rồi, cơm nước xong xuôi chậm rãi trò chuyện!"
“Ta phải về nhà!”
“Cơm nước xong, ta đưa cô về nhà, cha cô và Mỗ mụ sẽ không trách cô đâu.” Nam nhân quyết tâm nói.
Cô á khẩu nói không được, hắn càng lúc càng ôm chặt cô hơn, cơ hồ muốn hôn cô.
Cố Khinh Chu trốn tránh không kịp, phải đáp lời hắn.
Chỉ là, Trần tẩu đang vội muốn chết.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
- Chương 7: Lại gặp nhau