Bệnh tình Nhan thái thái chuyển biến càng trầm trọng, giờ mọi người ở Nhan gia đã hiểu ra, Từ Nhất Châm đã chẩn bệnh sai, nhưng nhờ phán đoán của Từ Nhất Châm đúng lúc tương phản với Cố Khinh Chu, thành ra mới xác định được chẩn bệnh của Cố Khinh Chu là hoàn toàn chính xác.
Chẩn bệnh chính xác đặt ngay trước mắt, Nhan gia lại coi như không thấy.
Hiện tại, bọn họ đều thực hối hận.
Hối hận bên trong, bọn họ cũng kinh ngạc cảm thán y thuật của Cố Khinh Chu, rốt cuộc cô là truyền nhân của ai mà lại ghê gớm như thế.
“Phương thuốc của Cố tiểu thư, chúng ta như thế mà không cần, một hai lại đi tin cái gã lang băm kia, làm hại mỗ mụ càng thêm thảm?” Nhan gia tứ tiểu thư khóc ròng nói.
Hôm qua còn đầy cõi lòng hy vọng, cảm thấy Từ thần y khẳng định có thể cứu sống Nhan thái thái, hiện giờ lại thành như vậy, hỏi sao mọi người lại không đau khổ?
Nhan Lạc Thủy khóc không ngừng.
“Cố tiểu thư còn trẻ, chúng ta cũng không dám.......” Nhan gia nhị thiếu nãi nãi giải thích, “Tuy rằng lúc ấy lão thái thái cùng Tư phu nhân đều nói giúp Cố tiểu thư.”
“Chính là chúng ta ngu muội, là chúng ta hại mỗ mụ, chúng ta coi thường Cố tiểu thư!” Nhan Lạc Thủy khóc đến ác hơn.
“Ta hiện tại ngẫm lại, lão thái thái cơ trí như vậy, mà người vẫn nói Cố tiểu thư y thuật thật sự rất tốt, chúng ta hẳn là nên tin tưởng Cố tiểu thư.” Nhan đại thiếu nãi nãi hối hận nguôi.
“Đúng vậy, chúng ta đúng là quá vô tri.” Nhan gia tứ tiểu thư khóc ròng nói, “Mau đi thỉnh Cố tiểu thư tới, có lẽ cô ấy còn có biện pháp cứu mỗ mụ.”
Bọn họ bên này cứ nháo loạn như vậy mọi sự sẽ hỏng bét, rốt cuộc quân y nhóm cũng tới.
Nhóm quân y treo lên một túi nước biển cho Nhan thái thái, đồng thời chuẩn bị bình dưỡng khí, Nhan gia mới hơi chút yên ổn.
Tư Đốc Quân cũng tới.
Tư Đốc Quân
nghe nói Nhan thái thái bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, Nhan gia trên dưới náo loạn liền đi tới ngay.
Nhan Tổng Tham Mưu ngồi ở trong đại sảnh hút thuốc, một cây rồi lại một cây. Cuộc đời ông làm một nam tử hán đã năm mươi năm, nhưng giờ mơ hồ cũng muốn rơi lệ. Tình cảm phu thê bọn họ thâm hậu, Nhan Tổng Tham Mưu quá luyến tiếc thái thái của mình.
“Đều là lỗi do ta!” Nhan Tổng Tham Mưu thanh âm đều nghẹn ngào, “Ta không nên tìm cái thần y đó tới!”
“Ông chỉ là trong lúc tuyệt vọng, cái gì cũng có thể thử.” Tư Đốc Quân vỗ vỗ bả vai lão hữu,“Thấy ông nản lòng như vậy, ta đành chỉ ông cách này ông. Nếu là bình thường, ta cũng không dám mạo hiểm như vậy đâu.”
“Đốc quân cứ nói!” Nhan Tổng Tham Mưu giống bắt được một thanh gỗ cứu mạng vậy, gắt gao nhìn Tư Đốc Quân.
“Vị hôn thê của Tư Mộ, Cố Khinh Chu, hài tử kia thiên phú dị bẩm, trước đó không lâu ở nhà chúng ta, bệnh của lão thái thái, chính là do con bé chữa khỏi. Ông đừng nhìn con bé tuổi trẻ........”
Tư Đốc Quân còn chưa nói xong, Nhan Tổng Tham Mưu đột ngột đứng dậy.
“Hôm qua Cố tiểu thư có cho nội tử một phương thuốc, chúng ta là thấy cô ấy trẻ người non dạ nên không dám dùng. Cô ây chẩn bệnh, tương phản với chẩn bệnh của Từ Nhất Châm, vậy có thể nói, phương thuốc của Cố tiểu thư mới hữu hiệu?” Nhan Tổng Tham Mưu giật mình.
“Vậy là con bé đã tới xem qua?” Tư Đốc Quân kinh ngạc. Nhan Tổng Tham Mưu hiện tại hồi tưởng một chút, Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi tiến cử Cố Khinh Chu, lão thái thái cũng cực lực nói tốt cho Cố Khinh Chu, hiện tại Tư Đốc Quân cũng nói phương thuốc của Cố Khinh Chu dùng được.
Như vậy, Nhan Tổng Tham Mưu còn có cái lý do gì để hoài nghi? Vật báu ngay trước mắt mà lại không cần, thật sự quá ngu xuẩn.
Nhan Tổng Tham Mưu bỗng nhiên đứng lên, mặc kệ Tư Đốc Quân nói gì, bước nhanh trở về nội viện.
Nhóm quân y vẫn canh giữ ở bên cạnh.
“Cha, Tư gia đều nói, Cố tiểu thư y thuật lợi hại, hay là dùng phương thuốc của Cố tiểu thư đi!” Vừa thấy đến Nhan Tổng Tham Mưu, Nhan ngũ thiếu liền lập tức nói.
Nhan Tổng Tham Mưu không trả lời hắn.
“Cha!” Nhan ngũ thiếu cực lực nói.
“Ta đã biết!” Nhan Tổng Tham Mưu bỏ qua con ông sang một bên.
Nhan thái thái cũng tỉnh lại.
Lúc bà tỉnh lại, câu đầu tiên lời nói chính là: “Đi giúp ta hốt phương thuốc của Cố tiểu thư, ta thật sự chịu không nổi phương thuốc của vị thần y kia.”
Người trong nhà càng thêm chua xót.
Nhan Tổng Tham Mưu biết được Hồ quân y cũng là trung y xuất thân thế gia, liền đem phương thuốc của Cố Khinh Chu đưa cho Hồ quân y xem, hỏi Hồ quân y: “Ngài xem phương thuốc này được không?”
Hồ quân y trước đó không lâu mới thua trên tay Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu lại không so đo hiềm khích, ngược lại còn giúp ông cầu tình, ông vẫn còn cảm kích Cố Khinh Chu bấy lâu.
Vừa nghe nói Cố Khinh Chu khai phương thuốc, Hồ quân y thực thận trọng, nói: “Tôi tin tưởng Cố tiểu thư, trước đó không lâu bệnh của Tư gia lão thái thái, chính là nhờ Cố tiểu thư chữa khỏi!”
Lúc nãy, Nhan gia đối Cố Khinh Chu còn nghi ngờ, bây giờ đã biến thành hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ.
Nhan Tổng Tham Mưu hối hận không nguôi: Vì sao ngày hôm qua ta lại không tin chứ?
Thái thái của ông chịu một nỗi đau khổ lớn như vậy, tất cả là bởi vì bọn họ không tin Cố Khinh Chu.
Vì thế, Nhan gia phái người đi hốt thuốc, đưa cho Nhan thái thái uống.
Nhan gia dùng phương thuốc của Cố Khinh Chu, chuyện này thực nhanh truyền tới tai Tư Quỳnh Chi.
“Nhan lão ngũ trước đến nay đều là một kẻ bất tài, không ngờ bây giờ lại thật sự giúp ta làm xong việc này?” Tư Quỳnh Chi mỉm cười.
Đối với song bào thai của Nhan gia-- Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên, so Tư Quỳnh Chi chỉ lớn hơn cô hai tuổi, họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Nhan ngũ thiếu Nhan Nhất Nguyên vốn đã ngưỡng mộ Tư Quỳnh Chi từ lâu.
Tư Quỳnh Chi vốn cũng không thích Nhan Nhất Nguyên, chỉ là được một người anh tuấn như vậy theo đuổi, vừa là một chuyện tốt, vừa đề cao giá trị con người mình, cho nên cô chưa bao giờ chân chính từ chối Nhan ngũ thiếu gia.
Phương thuốc của Cố Khinh Chu chính là nhờ Tư Quỳnh Chi gọi điện thoại hối thúc Nhan ngũ thiếu, cực lực nói phương thuốc ấy hữu hiệu, cô chính là hy vọng làm Nhan ngũ thiếu ở bên cạnh bị vạ lây.
Nếu là Nhan ngũ thiếu không được, Tư Quỳnh Chi liền sẽ lợi dụng Nhan đại thiếu nãi nãi.
Cô vốn không trông cậy gì vào Nhan ngũ thiếu, không ngờ mọi chuyện lại thành công.
Tuy nhiên, Nhan ngũ thiếu có làm gì cũng không thể làm Tư Quỳnh Chi nhìn anh bằng đôi mắt khác
“Nhan thái thái uống thuốc của Cố Khinh Chu, nếu hôm nay không chết, thì một hai năm nữa bà ấy cũng sẽ chết. Lúc đó chúng ta có thể đường đường chính nói thuốc của Cố Khinh Chu đã hại chết bà ta.” Tư Quỳnh Chi đánh cứ thế tiếp tục đánh phấn thoa son, tâm tình cũng không tệ lắm.
Chỉ cần Nhan thái thái uống thuốc Cố Khinh Chu, Nhan thái thái mặc kệ khi nào chết, Tư Quỳnh Chi đều có thể dùng cái chết của Nhan thái thái gán tội cho Cố Khinh Chu.
Tư Quỳnh Chi
đem việc này nói cho Tư phu nhân.
Tư phu nhân nói: “Ta cũng không tin, ải này Cố Khinh Chu có thể vượt qua được! Nhan gia thật là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, thuốc của kẻ nào cho cũng dám dùng!”
“Mỗ mụ, để con
đi Nhan gia thám thính xem.” Tư Quỳnh Chi nói.
Tư phu nhân gật đầu.
Tư Quỳnh Chi tới Nhan gia mới biết được Nhan thái thái vừa uống thuốc của Cố Khinh Chu, tạm thời bệnh tình đã ổn định.
Không còn tiếp tục hộc máu.
“Phương thuốc của Cố tiểu thư quả nhiên dùng được.” Nhan Lạc Thủy nói, như vừa tự trấn an mình, vừa tự nuôi cho mình một tia hy vọng.
Tư Quỳnh Chi nghĩ: “Hôm qua uống thuốc của Từ thần y kia, lúc ấy cũng chưa phun, cứ từ từ xem, chưa chắc đã dùng được.”
Đợi nửa ngày, bệnh tình của Nhan thái thái tạm thời an ổn, Tư Quỳnh Chi mới về nhà.
Tư Quỳnh Chi vừa về đến nhà, Tư Đốc Quân cũng vừa về tới.
Nghĩ đến sự yêu thích Tư Đốc Quân đối Cố Khinh Chu, Tư Quỳnh Chi trong lòng liền bực bội,
Cô tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới phân đoạt tình thương của cha cô.
Hoàng hôn vừa buông xuống, Tư Quỳnh Chi liền nhận được tin, nói Nhan thái thái lại phun ra mấy đợt máu đen, Nhan gia liền cho người gọi Cố Khinh Chu tái khám.
Tư Quỳnh Chi lập tức đi tìm Tư Đốc Quân.
“Cha, Nhan thái thái lại hộc máu.” Tư Quỳnh Chi nói với phụ thân mình.
Tư Đốc Quân khe khẽ thở dài.
Nhan thái thái, chỉ sợ là sống không nổi.
“Cha, đều tại thuốc của Cố tiểu thư, làm tăng thêm bệnh tình của Nhan thái thái.” Tư Quỳnh Chi chắc chắn nói, “Lúc ấy cô ta một hai đòi khai phương thuốc, con cùng mỗ mụ ở bên cạnh khuyên ngăn, bảo cô ta đừng có khinh suất, nhưng cô ta không nghe.”
Cô hiện tại đem mọi chuyện bêu xấu Cố Khinh Chu, không thèm kêu tẩu tử, trực tiếp xưng hô là Cố tiểu thư.
“Con ngoan, con đúng là người có tâm. Đi nói với mỗ mụ con, chuẩn bị một chút tế phẩm mang qua Nhan gia, ta đã nghĩ Nhan thái thái nhanh
lắm cũng phải dăm ba bữa nữa mới đi. Không ngờ...” Tư Đốc Quân lại thở dài.
Tư Quỳnh Chi nội tâm đại hỉ, trên mặt lại có chút bi ai: “Cha, người nói Nhan thái thái
chết rồi, Nhan gia có thể hay không bắt tội Cố tiểu thư?”
Tư Đốc Quân sửng sốt.
“...... Rốt cuộc cũng là do thuốc của Cố tiểu thư dược hại chết Nhan thái thái mà.” Tư Quỳnh Chi nhìn phụ thân mình cẩn thận nói.
Cô đây là trước tiên làm mai mục niềm tin về Cố Khinh Chu ở trong lòng phụ thân mình.
Sau đó, chờ Nhan thái thái chết, Tư Quỳnh Chi ở bên ngoài cổ động Nhan gia bắt tội Cố Khinh Chu, Tư Đốc Quân cũng sẽ nhớ tới lời Tư Quỳnh Chi đã nói hôm nay, theo bản năng sẽ cảm thấy là Cố Khinh Chu đã hại chết Nhan thái thái.
Thành ra tất cả mọi tội lỗi đều là do Cố Khinh Chu.