Giằng co thêm năm phút đồng hồ, người của Cảnh Bị Thính mới chạy tới.
Thích khách bị bắn hạ năm người, còn lại đã đào tẩu hết.
Tư Hành Bái cũng chịu tổn thất một phó quan cùng một chiếc xe.
Lúc Cố Khinh Chu gϊếŧ người, lực phản chấn vẫn còn lưu lại trên tay cô, cô thẫn thờ ngồi bệch xuống cạnh thi thể kia, nhìn nơi lỗ đạn bắn máu huyết đầm đìa, Cố Khinh Chu thần sắc ngây dại.
Cô là lần đầu tiên gϊếŧ người!
Cô căn bản không có muốn gϊếŧ người, chỉ là do lúc tình thế quá nguy hiểm, bản năng trong cô vô tình phát huy vượt xa người thường. Quả là sinh mệnh con người khi chỉ còn là mành tơ treo chuông liền có thể phát huy khả năng tiềm tàng sâu bên trong, thật đáng sợ.
Đột nhiên, một tấm áo to rộng ấm áp to rộng phủ lên người cô, Tư Hành Bái bế cô lên.
“Thiếu soái, nơi này còn cần ngài hiệp trợ........” Quân của Cảnh Bị Thính ngăn cản Tư Hành Bái.
“Trị an rong thành đã kém tới rồi tình trạng này rồi hả, đầu của ngươi còn muốn để đó nữa hay không?” Tư Hành Bái lạnh lùng nhìn hắn, “Cút!”
Cảnh Bị Thính đều biết Tư thiếu soái tính tình không tốt, không biết lại kém đến như vậy.
Quân cảnh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cũng không dám nói những lời dư thừa, liền lui xuống nhường đường.
Phó quan
của Tư Hành Bái đã chết, tài xế không có bị thương gì nhiều, nhưng cái xe ô tô hiệu OSS thời thượng của hắn thì bị hủy hoàn toàn.
Hắn rời đi trên một chiếc ô tô cảnh đội khác, để lại tài xế giải quyết tốt hậu quả cùng với Cảnh Bị Thính, còn bản thân lái xe đem Cố Khinh Chu đưa tới chỗ biệt quán khác của hắn.
Tư Hành Bái ở trong thành có vô số biệt quán.
Nhưng biệt quán này của Tư Hành Bái là nơi bí ấn nhất, trong nhà không có lấy một người hầu.
Chén trà nóng đặt vào tay Cố Khinh Chu, hơi nóng của tách trà khiến Cố Khinh Chu hoàn hồn.
Tư Hành Bái ngồi xổm bên người cô, giúp cô lau vết thương ở khuỷu tay và chân, rồi dùng rượu thuốc xoa bóp ở những chỗ bị bầm.
Nhưng Cố Khinh Chu không biết đau, cô ngồi thẩn thờ như mất hồn phách khiến người khác nhìn vào cũng sẽ dọa ngây người.
“May mắn khi đó ô tô đã chậm lại, bằng không khẳng định sẽ gãy thêm mấy đoạn xương.” Tư Hành Bái lẩm bẩm, “Hiện tại không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, các vết sẹo khác cũng sẽ không lưu lại đâu.”
Cố Khinh Chu vẫn là ngơ ngác.
Tư Hành Bái thế giúp cô bôi thuốc xong, nhẹ nhàng hôn môi cô, đem cô ôm vào trong ngực.
Tư Hành Bái đã gặp qua vô số nữ nhân, mặc kệ là mỹ diễm tuyệt luân, hay là ôn nhu như ngọc, chưa bao giờ có nữ nhân nào giống Cố Khinh Chu một chiêu gϊếŧ người lại đẹp đến như vậy.
Trong khoảng khắc ấy, cô như một tia nắng tỏa ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi vào trong trái tim Tư Hành Bái.
Nữ nhân này phải là của hắn!
Hắn tuyệt không sẽ buông tay, hắn vui sướиɠ cực kỳ, bản thân vô tình tìm được bảo bối.
Khẽ hôn lên môi cô lần nữa, Tư Hành Bái phát hiện môi cô lạnh lẽo, cả thân mình khẽ run run.
Tư Hành Bái đốt lò sưởi trong tường, trải một tấm thảm nhung lớn trước lò sưởi rồi bế cô đặt lên đấy để cô nằm sưởi ấm.
Còn hắn thì quay người xuống bếp.
Cố Khinh Chu trên người dần dần ấm, hơi nóng trong lò sưởi áp tường đuổi đi âm hàn trong người cô, nhưng trong đầu cô lại vẫn mường tượng được khuôn mặt gã đó đầm đìa máu với ánh mắt vô hồn.
Cô hơi hơi nheo mắt lại, nướt mắt của Cố Khinh Chu cứ thế chảy xuống, rơi trên mặt ở thảm nhung, từng hạt trong suốt thấm vào thảm nhung tạo thành một mảng đậm màu.
Nàng ngửi thấy mùi hương, là mùi cháo thanh dịu.
Tư Hành Bái tự mình xuống bếp, nấu một nồi cháo cho Cố Khinh Chu.
Hắn bật bếp ga nấu cháo, chờ cháo chín, Tư Hành Bái múc ra và mang chén cháo vào phòng khách.
Thấy Cố Khinh Chu ngước nhìn hắn, hắn ngồi xuống bên người cô, đem cô ôm vào trong ngực.
Không phải lúc nào Cố Khinh Chu cũng dịu ngoan như thế này, không đẩy ra hắn, đem mặt tựa vào khung ngực rắng chắc của hắn.
“Sợ à?” Tư Hành Bái chậm rãi vuốt ve phía sau lưng cô, cảm giác bản thân thật đau lòng.
“Tôi, tôi đã gϊếŧ người.......” Cố Khinh Chu lẩm bẩm, trong cổ họng phát ra thanh âm quỷ dị nghẹn ngào, “Tôi trước kia người chết cũng chưa từng nhìn thấy...”
“Đừng sợ. Về sau đi theo ta, loại tình huống này sẽ giống như chuyện thường ngày, giờ tập thành thói quen cũng tốt.” Tư Hành Bái an ủi nàng.
Hắn an ủi, thực chất là dùng quyền lực áp đặt Cố Khinh Chu, nàng rốt cuộc cũng khóc lớn: “Ta không muốn đi theo ngươi, ta chỉ muốn một cuộc sống an an phận phận, làm một người hiền lành giúp chồng dạy con, phụng dưỡng Lý mẫu cả đời!”
Tư Hành Bái cười nhẹ, lấy tay lau nước mắt cô, hôn lên khóe mắt cô, thấp giọng nói: “Ngoan nào, Khinh Chu, em gặp ta là số kiếp đã định, chú định chỉ có thể làm nữ nhân của ta, em trốn không thoát. Cái gì là người hiền lành, em không cần suy nghĩ nữa.”
Cố Khinh Chu khóc lớn hơn.
“Ta sẽ thương em thật nhiều mà, Khinh Chu.” Tư Hành Bái ghé vào bên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve. “Khinh Chu, ta sao bỏ em được? Ta lại không phải người hiền lành, chỉ phải ủy khuất em từ bỏ lý tưởng mà đi theo ta.”
Trong chốc lát, Cố Khinh Chu đem nội tâm sợ hãi dằn xuống, khụt khịt giữ chặt lấy cổ áo Tư Hành Bái nói:“ Tư thiếu soái, anh nếu còn tàn nhẫn bức tôi, tôi lập tức nghĩ cách thật gả cho đệ đệ của anh, đến lúc đó.......”
“Yên tâm, ta cũng sẽ giống như cũ, gϊếŧ chết đệ đệ của ta. Nếu em thích, ta còn có thể ở trong phòng tân hôn của hai người mà động phòng cùng em, cam đoan so với Tư Mộ, ta càng làm cho em sung sướиɠ hơn.” Tư Hành Bái mỉm cười.
Hắn tươi cười, lại làm Cố Khinh Chu mất đi động lực phản kháng.
Ác quỷ!
Cô giữ chặt cổ áo hắn, khóc lớn: “Tôi hận anh! Anh không phải người, anh, đồ biếи ŧɦái!”
Tư Hành Bái mỉm cười, ôm cái thân hình kiều mềm non nớt, hắn nghĩ thầm Khinh Chu thật sự ra chỉ là một con mèo, kiêu ngạo lại tự phụ, nhưng khi bị chọc tức liền nhảy dựng lên đòi gϊếŧ người.
Hắn đúng là đã tìm được bảo bối.
Cho nên ai dám to gan đoạt lấy bảo bối của hắn, hắn ngay lập sẽ gϊếŧ kẻ đó.
“Được, được, được, ta biếи ŧɦái, là ta biếи ŧɦái.” Tư Hành Bái xoa dịu cô, “Ngoan, tới ăn cơm đi.”
Tư Hành Bái
nấu cháo lạp xưởng, hàm vị cùng mùi hương thanh thanh, phải nói là đặc biệt ngon.
Này là do chính hắn làm.
Cố Khinh Chu chưa từng nghĩ tới, Tư thiếu soái tôn quý như vậy, cư nhiên sẽ tự mình đi nấu cơm.
Hắn một muỗng lại một muỗng đút cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu đã ngừng khóc, đôi mắt kia bị nước rửa qua càng thêm lộng lẫy sáng ngời; sóng mắt thực sạch sẽ, thậm chí còn ánh lên màu lam nhàn nhạt, thâm thúy sâu như biển cả.
Hắn đút nàng ăn cơm, nàng ăn thật ngoan, từng ngụm ăn đến ngọt ngào.
Tư Hành Bái chưa bao giờ cảm thấy năm tháng này thật tốt, hai người rúc vào nhau trước lò hỏa, một chén cháo đút cho nhau cũng hạnh phúc như vậy.
Ăn xong, Cố Khinh Chu lại dựa vào bờ vai của hắn mà ngủ.
Cô hôm nay đã quá sợ hãi và cũng rất mệt, ở trước mặt Tư Hành Bái, cô bỏ xuống phòng ngự, ngủ thật yên lặng.
Tư Hành Bái ngồi bên cạnh, bảo hộ cô.
Chờ Cố Khinh Chu ngủ rồi, hắn đứng dậy gọi mấy cuộc điện thoại, dò hỏi thân phận thích khách, rồi gọi tới nhà giam Quân Chính phủ bảo thả Cố Thiệu ra.
Cuối cùng, hắn bế Cố Khinh Chu ôm tới bên giường của hắn, hai người cùng ngủ, hắn đem cô ôm vào trong ngực.
Tư Hành Bái từng trải qua rất nhiều nữ nhân, nhưng xong việc lúc sau, hắn chưa bao giờ ngủ lại cùng ai.
Người duy nhất chân chính ngủ ở bên người hắn, mà hắn không đυ.ng chạm gì, Cố Khinh Chu là người đầu tiên.
Chờ Cố Khinh Chu tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ màu nâu chiếu vào, Cố Khinh Chu mở mắt ra, chỉ thấy Tư Hành Bái đã mặc quần áo ngồi trên giường, kim sắc ánh bình minh phủ kín quanh thân hắn, làm đôi mắt hắn phá lệ thâm thúy.
Hắn mặc xong rồi quân trang, đang thắt nút áo, bộ dáng chỉnh chỉnh tề tề
không hề bĩ khí, ngược lại lộ ra khí chất quan quân uy nghiêm cùng bá đạo.
Huân chương trước ngực hắn dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ lấp lánh.
Tóc hắn ngắn gọn chỉnh tề, ngũ quan phá lệ tuấn lãng.
Cố Khinh Chu chưa từng gặp qua người nào có thể anh tuấn đến như vậy, có khi Tư Mộ đem so với hắn cũng phải chịu thua đến hai phần.
“Trời sáng rồi, Khinh Chu.” Tư Hành Bái như một tia nắng ấm thoáng qua cô, hắn mỉm cười.
Cố Khinh Chu ngẩn ra, một liền quay đầu đi.
Ngay lập tức, cô ngồi dậy, nhìn quần áo của mình chỉnh tề, nhưng vẫn là trắng mặt, nói: “Tôi một đêm chưa về.......”
“Yên tâm, ta đêm qua kêu người của Tư công quán gọi điện thoại cho người nhà của em, cũng phân phó bảo ca ca em phải giữ, em
đêm qua là nghỉ ở Tư công quán, nhưng lúc em trở về đừng lỡ miệng mà khai hết nhé.” Tư Hành Bái nói.
Dứt lời, hắn lại chỉ trên giá áo một bộ xiêm y: “Mau thay đồ đi, cứ nói là lão thái thái tặng cho em, đừng có mặc nguyên một bộ cũ trở về, lúc đó em muốn giải thích cũng không giải thích được đâu.”